Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 102

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lòng tôi lúc này hơi khẩn trương, tim như lỡ nhịp. Lúc trước tôi đã làm nhiều việc như vậy cũng đã nghĩ tới việc sẽ gặp cô ta, nhưng đối mặt với hiện tại, không thể không run sợ.

Những xúc động ban đầu đã bị cảm giác sợ hãi bao phủ. Trong lòng tôi thậm chí xuất hiện ý nghĩ... trời ạ, nếu cho tôi quay lại thì tôi không chơi lớn vậy đâu!

Bất quá, tôi không có cơ hội quay lại nữa rồi, vì vệt máu đã bắt kịp chân tôi. Đầu tiên, nó bò lên bàn nhỏ. Nếu  nói là máu lan lên quần áo vì quần áo thấm nước này nọ, nhưng mà bàn bằng kim loại, vậy mà máu cũng như có chân cứ thế bò lên.

Nhìn cảnh quỷ dị này khiến tôi đến thở cũng không dám, tay khư khư cây chì kẻ mi mà không biết phải làm sao.

Máu cứ thế lan ra, đụng tới ghế ngồi. Ghế cũng nhanh chóng có vạch máu ngoằn ngoèo bò lên. Trong lòng tôi tự nhủ với bản thân: “Đường do mình chọn, là do mình quyết tâm làm, mình phải biết được Tông Thịnh đang ở đâu, anh đang làm gì.”

Chỉ có tự nhủ với bản thân như vậy tôi mới kiềm chế được bản thân không bỏ chạy khỏi ghế, nhưng thực ra biểu hiện của tôi cũng không tốt như vậy. Khi tia máu bò tới trên mặt bàn thì cả người tôi đã run rẩy, nước mắt tràn ra.

Nhưng mà nếu tôi không lầm, thì máu đó không có chạm vào tôi, mà cứ vòng quanh chân tôi, bao lấy tôi... vì bùa trên người tôi sao?? Tông Thịnh vẫn còn bảo vệ cho tôi.

“Vẽ tiếp nha? Ta muốn nhìn xem, là ngươi xinh đẹp hay là ta xinh đẹp.”

Giọng nói như sát bên cạnh nhưng nhìn lại thì quanh tôi chẳng có ai.

Tay tôi run rẩy, bắt đầu vẽ chân mày. Dòng máu bò tới gương rồi lại chảy tràn xuống, khiến cho mặt gương đầy máu. Mặt tôi trong gương bị đám máu đó che lấp hết.

“Đừng khóc, tiếp tục vẽ đi. Nếu ngươi đẹp hơn Mỹ Lệ kia thì ta có thể dùng mặt của ngươi đó.” Cô ta nói tiếp.

Tôi hít mũi, lấy khăn giấy lau mặt, cố bình tĩnh lại. Tôi nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra thì xung quanh đã thay đổi, bốn phía đều là bóng đêm, chỉ còn heo hắt ngọn đèn hành lang trên đỉnh đầu tôi. Mặt đất đầy máu, khắp nơi đều đầy máu, trên gương máu vẫn cứ tràn ra. Chỉ trừ có thế, còn lại, xung quanh là bóng đêm, chỉ có đêm đen.



Tôi, đã vào kết giới!

Tôi còn nhớ rõ tôi đứng ở cửa phòng 1606, mà đèn  hành lang không phải ở chỗ này.

Dưới ánh đèn, ánh sáng hắt lên sẽ khiến khuôn mặt vô cùng quỷ dị, huống hồ gì ban nãy tôi đã đánh phấn nền trắng toát, kết hợp cùng vệt máu trên gương, người khác mà nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ tôi là quỷ... chính là quỷ!!!

“Vẽ tiếp đi, vẽ thật đẹp vào, về sau, ta sẽ dùng khuôn mặt của ngươi khiến cho đàn ông sung sướng.” Giờ thì tôi đã xác định được phương hướng xuất phát của giọng nói. Tôi quay sang chỗ đó. Trên mặt gương xuất hiện khuôn mặt của nữ quỷ có đôi mắt tứ bạch đản kia.

Tôi kinh ngạc, bút vẽ trong tay rơi xuống đất, vừa chạm đất đã bị máu bao phủ lấy. Tôi không còn thấy, mà cũng không nghĩ tới sẽ đưa tay nhặt.

Tôi còn nhớ rõ, gương tôi để dựa vào tường nếu không thì tấm kính to như thế sao có thể vững vàng đứng trên mặt bàn chứ? Như vậy, ở đằng sau tấm gương chính là bức tường, nữ quỷ kia là vươn từ trong tường ra sao?

“Ngươi không vẽ sao? Ta đây giúp ngươi? Mặt của ngươi, ta muốn, ta giúp ngươi trang điểm cho thật xinh đẹp. So với Mỹ Lệ, càng xinh đẹp hơn.”

“Không! Ta vẽ! Ta vẽ!” Tôi run rẩy nói. Dùng đôi tay run rẩy mà mò mẫm trên mặt bàn khiến cho hũ kẻ mắt rơi xuống mặt bàn, bị máu bao lại. Nắp đậy cây son môi chẳng biết rơi nơi nào, đầu son đã nát toét.

Tôi run rẩy dùng cây son, bôi lên bờ môi, cố bình tâm hỏi:

“Đêm qua, Tông Thịnh – chính là người đã đưa Mỹ Lệ đi, anh ấy, anh ấy đã xảy ra chuyện ở đây phải không, là chuyện gì?”

“Không phải hắn đưa Mỹ Lệ đi rồi sao? Nhưng còn may, ngươi tới rồi. Khuôn mặt ngươi trang điểm xong cũng thật xinh đẹp.”

Cô ta vươn bàn tay từ trên gương ra, dùng đầu ngón tay đầy máu sờ lên mặt tôi, rồi nâng cằm tôi lên bắt tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ta. “Tay nghề trang điểm yếu quá, nhưng yên tâm, ngươi cho tà cái đầu của ngươi thì ta sẽ giúp ngươi trang điểm cho thật đẹp, khiến cho đám đàn ông chỉ liếc mắt nhìn là sẽ không rời đi được.”

Tay cô ta lạnh băng, mà cảm giác của tôi cũng đang lạnh băng.
Bình Luận (0)
Comment