Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 134.2

Nơi chúng tôi dừng xe là một cửa hàng thức ăn nhanh, ngay giờ ăn trưa đông đúc nên ông chủ cũng không thắc mắc gì viêc chúng tôi đỗ xe lại lâu.

“Chà, làm ăn tốt thật. Hồi đấy mẹ em cũng bán đồ ăn nhanh ven đường nhưng mà vắng khách quá, làm được  hai tháng, không muốn làm nữa.”

Tông Thịnh đang há miệng và đồ ăn, không để ý tới đồ ăn ở đây thật sự cũng chẳng ngon lành gì: “Tướng mẹ em vốn dĩ là không thể phát tài, nếu cả bát tự cũng như vậy thì thật tình đời này không có khả năng.”

“Mẹ em mệnh khổ.”

“Một nữ nhân, muốn thay đổi cuộc sống của mình thì chỉ có hai cánh: một là thay đổi bát tự của mình, hai là có con mang bát tự vượng mẫu. Nếu không thì mấy người coi ngày sinh bắt con cho người ta làm sao phát tài tới vậy, vừa coi ngày sinh tốt cho đứa nhỏ, vừa coi ngày nào tốt cho cha mẹ đứa nhỏ luôn.” 

“Xem ra, em không mang được vận may tới cho mẹ.”

Tôi cong môi, cúi đầu, chọc chọc vào hộp cơm.

Tông Thịnh nhìn tôi, gắp hết những thức ăn tôi thích vào trong hộp của tôi, những miếng khác thì hắn tự gắp về hộp mình ăn. “Em mang vận may đến cho anh, nếu không anh cũng không sống được tới hôm nay. Có lẽ, ông chủ tiệm này bát tự hợp với nghề này, hơn nữa, phong thủy cửa hàng này cũng không tồi, còn có, tướng mạo hắn, mũi đầy thịt, xem đàn ông thì xem mũi, ông chủ có mũi rất đầy đặn lại còn thẳng, thường những người này đều sẽ có phú quý, cả đời có tài vận tốt.” 

Tôi bật cười, vội uống nước rồi quay đầu đi, quay lại vừa lúc nhìn thấy ông chủ tiệm ăn, đúng là  mũi đầy thịt. Nhưng nhìn so sánh tổng thể khuôn  mặt thì lại hơi ngắn.  

“Cười cái gì?” Tông Thịnh hỏi.

Tôi nhịn lại một chút, mới nói: “Em trước kia cùng Lan Lan từng đọc ở thư viện, rằng bản lĩnh của đàn ông trong chuyện đó phải xem cái mũi.”

Tông Thịnh lại nói: “Có gì buồn cười đâu, nói vậy cũng đúng mà.”

Đúng lúc này, phía bên kia hiệu cầm đồ mở cửa ra. Tông Thịnh cũng ngừng nói chuyện phiếm, việc mà anh hiếm khi làm. Anh buông hộp cơm, nổ máy xe.

Ngưu Lực Phàm từ hiệu cầm đồ ra, trong tay còn xách theo một cái túi rất lớn bằng vải đỏ. Nhìn hẳn là chính là cái thùng kia. Hắn đi ở phía trước, dáng vẻ thở phì phì, giây lát sau trong hiệu một người thứ hai bước ra. Người này khiến tôi cùng Tông Thịnh đều thực giật mình. Vậy mà lại là Thẩm Hàm!

Thẩm Hàm trên người mặc một bộ quần áo kỳ dị, nhìn thấy là đồ rất cũ, mà còn là đồ của nam. Dưới ánh  mắt của phụ nữ nhìn thì tôi khẳng định là không có mặc áo ngực, nếu không ngực cũng không xẹp tới vậy.

Ấn tượng của tôi với Thẩm Hàm, chính là cô gái chuyên làm loạn. Lần đầu tiên cô ta rất lớn gan dùng di động chụp ảnh tôi cùng Tông Thịnh, khi đó cô ta mặc đồ như học sinh, rất xinh đẹp, dáng người cũng ổn.

Lần thứ hai, là ở cửa nhà chúng tôi, khi đó cô nàng bị Tông Thịnh tóm lấy tay, kêu gào phi lễ., khi đó nàng bị Tông Thịnh bắt lấy thủ đoạn, kêu phi lễ gì đó. Khi đó cũng rất có dáng vẻ con gái nở nang mà. 

Giờ thì ngực nhìn như bình nguyên, lại còn mặc đồ nam. Nếu không phải có mái tóc dài, dám tôi còn nghĩ là một tiểu nam sinh chưa dậy thì.  

“Tối hôm qua, chẳng lẽ hắn cùng Thẩm Hàn ở bên nhau?” Tôi kinh hô, tối hôm qua hắn nói cái bà cô kia chính là Thẩm Hàm, tối hôm qua Tông Thịnh gọi điện thoại tới, đột nhiên hỏi Ngưu Lực Phàm đang ở với ai, khi đó bọn họ cũng là ở bên nhau? Hơn nữa hôm nay Ngưu Lực Phàm  rời giường trễ vậy, mang theo Thẩm Hàm không có mặc áo ngực!!!

Mẹ nó! Cái này, Ngưu Lực Phàm lăn trẻ vị thành niên à?!

Tông Thịnh thấp giọng nói: “Ngưu Lực Phàm nói, hắn có biện pháp đem thùng bỏ vào trong Sa Ân, có lẽ chính là  Thẩm Hàm?”

“Xem chừng  là vậy. Bọn họ cùng ra cửa, cầm theo thùng đó! Thẩm Hàm khẳng định biết sự tình. Cũng không biết Thẩm Hàm cùng Ngưu Lực Phàm rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Cô ta là giúp chúng ta, hay là kẻ nằm vùng của anh cô ta?”
Bình Luận (0)
Comment