Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 137.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi gật đầu. Hiện giờ tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giống như bác sỹ phụ khoa hôm trước nói, cả người đều không còn sức vì mất máu, tôi thậm chí cân nhắc tới việc phải chích cầm máu.

Lúc này nếu tôi kiên trì đòi theo anh đi, không chừng chỉ khiến anh bị vướng chân vướng tay, dù rằng tôi thật lòng muốn đi cùng anh. Nhưng sau cùng, lý trí vẫn chiến thắng cảm tính.

Sáng sớm hôm sau anh đã đi, anh đã theo Lão Bắc nhiều năm như vậy, nên rất quen thuộc  phong cách làm việc của  Lão Bắc, nếu muốn tìm ra Lão Bắc hẳn là không phải chuyện gì khó khăn.



Khi tôi tỉnh lại trên giường đã nhìn thấy trên đầu giường có một chén cháo trứng vịt bắc thảo ấm, chặn lên trên một tờ giấy:

“Trong nồi vẫn còn, chiều em đi ra ngoài chơi đi, không cần ở lại ứng phó với bà.”

Đối với sự lợi hại của bà anh, tôi cũng đã rõ nên khi nhìn thấy tờ giấy thì tôi lầm bầm:

“Nếu em có thể cường thế như bà anh chắc mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Sao em lại yếu đuối tới vậy chứ?!” mà mình cũng phải công nhận, mấy bạn webtruyen làm việc thật là hiệu quả và năng suất, mìnhup lên chưa được 5 phút đã thấy các bạn copy sang rồi. chúc các bạn mau mau phá sản nha =))

Lại một ngày trôi qua mà không có anh. Các bạn đọc bên gác ơi, chịu khó chờ một chút nha, chút nữa mình vô chỉnh lại nhé =) cám ơn các bạn nhiều  nhiều. Trước giờ, chỉ cần anh mất tích là có chuyện chẳng lành. Mà mỗi lần anh xuất hiện lại thì trên người lại toàn là thương tích khiến tim tôi đau đến thắt cả lại, cũng không biết là anh làm cái gì, không biết lần này có giống như lần trước ở vòm cầu không, lại đánh nhau với người khác nữa?!

Tôi cứ  ngồi suy đoán lung tung xem anh đi đâu làm gì. Khi tôi rốt cuộc bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man này cũng đã là giữa trưa. Nghĩ tới việc bà anh sắp tới, tôi thiếu điều nhảy dựng khỏi giường, vội vã thu thập đồ đạc rồi ra khỏi nhà. Thà phơi nắng ngoài đường còn hơn ở nhà nghe bà anh cằn nhằn mắng mỏ. Bà anh là người như vậy, muốn quản lý được khu mỏ toàn đàn ông thì phải cường thế, nếu không sẽ không thể quản lý được.

Nếu nói là lão cảm thấy có khoảng cách với anh, nên muốn đòi lại tiền nuôi anh bao năm qua, thì tối đó trong bữa ăn ở nhà anh cũng không cần phải giả dạng hòa ái như vậy. Nhưng nếu không phải vậy, thì sao lại đòi số tiền đó?!

Tắm xong, trở lại trong phòng, nhìn máy lọc không khí được bà anh mua đặt trong phòng, giá cả có lẽ còn đắt hơn cả cái TV LCD nữa (Mèo: Bạn Tuyền à, bạn có lộn không vậy? Đắt hơn là chắc rồi huhu. Đợi bụi mịn, Mèo hao hơi bị lắm đạn huhu) 

Trong con mắt người nông thôn, trong phòng mà còn có điện thì chỉ có kẻ lắm tiền ở thành phố mới làm vậy thôi. Trong nhà có tiền sẽ đều làm như vậy, mua TV đặt trong phòng ngủ.

Tôi ngồi trên giường, mải suy nghĩ lại những việc ban nãy bọn họ nói, di động lại reo lên.

Nhìn điện thoại, lại thấy Lan Lan phat tin tức, cô nàng nói: “Ưu Tuyền, tớ biết cậu sẽ không trả lời tớ. Nhưng tớ biết cậu nhất định sẽ xem tin tớ gửi. Tớ đang trực ca đêm, buổi tối ở khách sạn thật đáng sợ. Trước đây tớ chẳng tin vào ma quỷ, nhưng mà cậu đã làm cho tớ tin vào điều đó. Đèn ở hành lang lầu mười sáu nghe nói đang yên đang lành thì tối nay lại hỏng hai bóng, chính là ở chỗ cô gái lần trước chết đó. Tớ biết, nhất định là do thứ đó.

Nếu nói là lão cảm thấy có khoảng cách với anh, nên muốn đòi lại tiền nuôi anh bao năm qua, thì tối đó trong bữa ăn ở nhà anh cũng không cần phải giả dạng hòa ái như vậy. Nhưng nếu không phải vậy, thì sao lại đòi số tiền đó?!

Tắm xong, trở lại trong phòng, nhìn máy lọc không khí được bà anh mua đặt trong phòng, giá cả có lẽ còn đắt hơn cả cái TV LCD nữa (Mèo: Bạn Tuyền à, bạn có lộn không vậy? Đắt hơn là chắc rồi huhu. Đợi bụi mịn, Mèo hao hơi bị lắm đạn huhu) 

Trong con mắt người nông thôn, trong phòng mà còn có điện thì chỉ có kẻ lắm tiền ở thành phố mới làm vậy thôi. Trong nhà có tiền sẽ đều làm như vậy, mua TV đặt trong phòng ngủ.

Tôi ngồi trên giường, mải suy nghĩ lại những việc ban nãy bọn họ nói, di động lại reo lên.

Nhìn điện thoại, lại thấy Lan Lan phat tin tức, cô nàng nói: “Ưu Tuyền, tớ biết cậu sẽ không trả lời tớ. Nhưng tớ biết cậu nhất định sẽ xem tin tớ gửi. Tớ đang trực ca đêm, buổi tối ở khách sạn thật đáng sợ. Trước đây tớ chẳng tin vào ma quỷ, nhưng mà cậu đã làm cho tớ tin vào điều đó. Đèn ở hành lang lầu mười sáu nghe nói đang yên đang lành thì tối nay lại hỏng hai bóng, chính là ở chỗ cô gái lần trước chết đó. Tớ biết, nhất định là do thứ đó. 

Từ tiểu khu đi ra ngoài, tôi nhất thời chẳng biết đi đâu?! Đi làm thì không cần. Đi dạo phố cũng chẳng có gì vui. Nghĩ lại, nếu là trước đây, tôi sẽ cùng Lan Lan đi ăn quán cóc ven đường giá năm tệ, hoặc dạo ở vỉa hè, hẻm nhỏ.mà mình cũng phải công nhận, mấy bạn webtruyen làm việc thật là hiệu quả và năng suất, mìnhup lên chưa được 5 phút đã thấy các bạn copy sang rồi. chúc các bạn mau mau phá sản nha =))

Bất quá hiện tại Hạ Lan Lan đã mặc toàn đồ xịn, dùng đồ trang điểm đắt tiền rồi.

Lên xe bus rồi đi lang thang không có mục tiêu, vậy mà tôi lại dừng chân ở cửa Sa Ân. Nhìn vào tòa nhà thật lộng lẫy, nhưng không mấy ai biết là một khách sạn đầy ma. 

Tôi ngẩng đầu nhìn trên không trung, ánh mặt trời sáng lạn, nhưng nhìn dưới ánh mặt trời thấy dòng khí có vẻ không ổn định, mơ hồi thấy những hạt bụi đen cứ xoay phía trên khách sạn, giống như một làn khói  mờ.

Trong lòng tôi buồn bực, sao lại tới đây thế nào, thật sự không có việc gì thì tự mình một người đi dạo phố là được rồi.

Vừa muốn rời đi, thì thấy một chiếc xe có phủ da rất quen thuộc, là xe của Ngưu Lực Phàm, sao hắn lại có mặt ở Sa Ân? Tôi cẩn thận đi tới, dừng lại bên xe cố nghe lời Ngưu lực Phàm nói.

Ngưu Lực Phàm từ xe xuống, mở cửa ghế phụ rồi nói với người bên trong: “Bà cô à, cô là bà cô của tôi mà. Cô vừa lòng chưa? Toàn bộ tiền tôi tích cóp được trong tháng rồi cô xài hết trong vòng có hai người. Cô nói dùm tui coi, tôi với cô không thù không oán, cô cũng không phải là bà xã của tôi, cô như vầy là muốn làm sao đây?!” 
Bình Luận (0)
Comment