Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 142

“Tông Thịnh không thấy đâu, a Hoành đang phải chỉnh sửa số liệu đấu thầu, còn con trái lại lại như vậy, giờ hai đứa muốn ông làm sao đây?” ông gầm nhẹ. 

Thường ngày ông thường ít nói nên giờ ông như vậy có nghĩa là ông đã giận lắm rồi. Tôi sợ hãi tới run run, không biết phải đáp lời như thế nào. 

Ông nhìn tôi, rồi hừ lạnh, xoay người lên xe đang đỗ trong sân. Tài xế cũng là người cùng thôn, chuyện này chắc nhanh chóng lan khắp trong nhà rồi. Tôi càng lo lắng hơn về việc đấu thầu lần này. 

Là do tôi tự phá hư mọi việc, nên tôi nguyện ý tự mình gánh vác phần trách nhiệm này.

Tôi vào nhà, tắm rửa, tẩy sạch thuốc màu trên tay rồi nói với bản thân trong gương: “Tông Ưu Tuyền, nhất định phải thành công, phải giúp được Tông Thịnh giữ lại tòa nhà Linh Linh này.”

Tắm xong, tôi đặt báo thức rồi đi ngủ. Sự việc đã ra nông nỗi này rồi, tôi muốn làm gì cũng chỉ có thể xuống tay từ chỗ Lữ Tổng mà thôi. Còn một ngày, tôi phải nỗ lực hơn.

Buổi sáng 5 giờ, tôi liền rời giường. Một buổi tối,   thời gian ngủ thực tế rất ít. 6 giờ tôi ra cửa, ở cửa hàng ven đường dùng bữa sáng, ngày hôm nay nói không chừng cả ngày đều không có thời gian ăn cái gì, tôi chính là muốn nỗ lực.

7 giờ, tôi đã tới khách sạn Nam Phong, ngồi ở sô pha ngay đại sảnh của bọn họ. Nhân viên phục vụ đem cho tôi một ly nước hỏi xem tôi có cần giúp gì không. Kỳ thật chính là tới hỏi tôi tới nơi này làm gì, chỉ là cách hỏi như thế này sẽ dễ nghe hơn một chút thôi.

Tôi cười với nhân viên phục vụ nói: “Cảm ơn, tôi là tới tiếp đãi Lữ tổng, thời gian quá sớm, không tiện đi quấy rầy, liền tại ngồi đây đợi lát nữa.”

Có Lữ tổng làm tấm mộc, bọn họ không có trực tiếp đuổi tôi ra ngoài mà để tôi ở lại đại sảnh tới tận hơn 9 giờ.

9 giờ hơn, Lữ tổng sau cùng đã xuất hiện. Cô ta vẫn bộ dáng nữ cường nhân, trán cao, khóe mắt nhướng lên, rất giống hình ảnh nữ cường nhân mà Tông Thịnh nhắc tới.

Tôi trực tiếp vọt tới trước mặt, nói: “Lữ tổng, Lữ tổng, có thể cho tôi vài phút không? Đối với chuyện tối hôm qua tôi muốn giải thích với cô một chút.”

Tôi còn nhớ hai tháng trước khi vừa tới khách sạn Sa Ân thực tập, quản lý có làm phỏng vấn với chúng tôi, khi đó tôi đứng trước hai quản lý và một giám đốc trực ban, hai chân nhũn ra, giọng còn run run. Khi đó tôi không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày mình lại chặn đường một tổng giám đốc để nói những lời này.

Hiện tại ta, chỉ cần có thể vãn hồi việc ở tòa nhà Linh Linh thì cái gì tôi cũng dám thử, khẳng định sẽ không chần chờ, sợ hãi, khẩn trương.

Lữ tổng nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi vội nói: “Về sự tình ở tòa nhà Linh Linh, chúng ta không phải có tâm làm như vậy...”

Tôi nói còn chưa có nói xong, thư ký luôn đi theo phía sau Lữ Tổng nói: “À, cô chính là cô điên tối qua hả.” giọng cô ta còn rất lớn, khiến cho mọi người quay sang nhìn. Tôi trong nhất thời mặt ngây ra, không phải phải làm sao.

Mặt tôi nóng bừng, tôi cúi gằm đầu xuống, trong lúc đó Lữ tổng đã đi vòng qua tôi mà sang nhà hàng. Tôi vội vã chạy theo, vừa mới mở miệng thì thư ký còn nói thêm: 

“Người nhà cô sao trông không tốt nữa vậy, lại để chạy ra ngoài dọa người.”

“Lữ tổng, không phải như thế, tối hôm qua là tôi sai, tôi...” Tôi còn chưa nói xong thì bảo vệ đã đi tới, khách khí mà nói: “Thực xin lỗi, tiểu thư, mời cô rời khỏi khách sạn chúng tôi.”

“Tôi thật sự không phải  bệnh tâm thần, tôi tới tìm Lữ tổng nói nói mấy câu,”

“Mời cô rời đi!” Bảo vệ lại lần nữa nói, “Bằng không chúng ta sẽ báo cảnh sát xử lý.”
Bình Luận (0)
Comment