Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 143.2

Tông Thịnh, nơi này là...”

“Vùng hoang vu dã ngoại, còn có vài ngôi mộ hoang.”

“Ở đây… tới đây làm gì? Ông bà còn ở nhà đợi mình mà!” tôi biết, Tông Thịnh là quỷ thai nên cảm nhận của anh với không khí xung quanh khác với người thường, giống như là chúng ta đều thích nằm dài trên ghế bố đọc sách dưới ánh mặt trời, còn anh thì lại đi thích bãi tha ma hoang. Anh có lẽ cảm thấy ở bãi tha ma hoang này còn thoải mái hơn ở trong phòng. Nói chung là, tôi tự tổng kết ra như thế.

“Nói chuyện với em.” anh nói, lấy thuốc ra, hạ cửa sổ xuống nhưng rồi lại đóng cửa lại, cất thuốc đi. 

Tôi có chút rơi lệ T.T

Người ta yêu đương thì bạn trai thấy bạn gái gặp mưa thì soái ca chạy ra che dù, cởi áo che mưa này nọ. Mình thì hay rồi, mặc áo gió để bạn gái đội mưa.

Người ta muốn lãng mạn thì đi cà phê, ăn tối dưới nến đồ, mình thì chạy xe ra sườn núi hoang, còn có cả mộ hoang vô chủ nữa, chắc là lãng mạn của bạn trai mình đây rồi. 

Mẹ ơi!!! Bạn gái của quỷ thai đòi hỏi tâm lý vững mạnh dữ vậy hả trời? 

Tôi nhắm chặt hai mắt nói: “Anh nói đi!”

Tôi tự thôi miên bản thân, coi như là được đưa tới quán cà phê rồi đi.

Nhưng không nghĩ tới, chờ đợi tôi không phải là cà phê ấm áp, cũng chẳng có câu nói nào mà đột nhiên, lưng ghế dựa của tôi hạ xuống, loại cảm giác thay đổi đột ngột khiến tôi hốt hoảng kêu lên thành tiếng, mở bừng mắt. 

Nhưng tiếng kêu còn chưa kịp vang lên thì đôi môi tôi đã bị lấp kín. 

Thân thể anh đã từ ghế bên đổ nhào sang, quỳ trên người tôi, một bàn tay đặt trên cổ khiến tôi không dám cự tuyệt, chỉ có thể yên lặng đón nhận đột kích điên cuồng.

Chỉ là lòng trong lòng tôi buồn khổ vô ngần. Còn tưởng là mang tới đây vì cảm thấy lãng mạn, như thể đi uống cà phê, hay là đi lên núi ngắm sao này kia, hóa ra, trong lòng anh là như đi khách sạn.

[Mèo: thề, edit khúc này cười sằng sặc luôn]

Tay kia của anh sờ sờ mông tôi, tôi lập tức minh bạch, là kiểm tra xem dì cả nhà tôi đã đi chưa. 

Trời ạ, vừa tiễn bà dì đi hôm qua, thì hôm nay chắc chắn là không thoát khỏi rồi.

Lúc môi anh rời khỏi môi tôi, tôi vội nói: 

“Đừng, đừng xé quần áo.”

Nhưng tôi vẫn chậm một bước. 

Quần áo trên người tôi tuy đã được máy sưởi thổi tới nhưng vẫn còn khá ẩm, vốn có thể dễ dàng cởi ra, nhưng anh lại dùng móng tay cắt hết.

Tôi có cảm giác muốn khóc! Chút nữa về nhà, không biết ông bà còn ở đó không, nếu còn, thì tôi làm sao còn mặt mũi gặp ai chứ?!

Đôi môi anh lại lấp kín môi tôi, mùi máu lại tràn ngập toàn bộ cơ thể tôi.

Anh thích kích thích, nhưng trước giờ chưa từng hỏi tôi có thích hay không.

Anh lại cắt ngón tay, mang theo máu… tôi có nên cảm thấy may mắn vì anh nguyện ý dùng máu mình dùng thuốc kích thích mà không dùng tới máu tôi không nhỉ?!

Coi bộ, nội thất trong xe lại phải đổi rồi, toàn mùi máu! Mùi máu thật nồng! 

Tôi nằm trên ghế nên tầm nhìn rộng hơn anh một chút, mà lúc nhìn ra ngoài cửa sổ chợt thấy một bà lão đang run rẩy dưới mưa....

Tôi hốt hoảng giãy dụa, quơ tay đá chân đẩy anh ra.

“Bên ngoài, bên ngoài, bên ngoài có quỷ!”

Bàn tay to của anh vịn chắc hông tôi không để cho tôi lộn xộn, nhưng vài giây bất động này khiến chúng tôi nhận ra xe có chút bất thường.

Mịe! Xe di chuyển! Lúc tôi thét lên sợ hãi thì anh đã kéo phanh tay, để xe ổn định lại, sau đó nói:

“Yên lặng! Không phải em lộn xộn thì cũng đâu mất phanh!”

Xe là ổn định, nhưng tôi vẫn lo lắng. “Bên ngoài, bên ngoài có quỷ.”

Tông Thịnh nói: “Bọn họ không nhìn thấy gì đâu.”

Tôi không dám nghi ngờ  lời anh nói, hơn nữa đã trải qua hai lần mạo hiểm nhưng anh vẫn không từ bỏ, thân thể tôi lại có chút không phối hợp. 

Vừa khẩn trương vừa sợ hãi nên đầu óc tôi không thể phối hợp, mà cơ thể cũng không theo kịp.

Tông Thịnh lại hôn lên môi tôi, thì thầm bên tai tôi nói

“Thả lỏng ra, không có việc gì đâu. Hãy cảm nhận anh. Em không biết, lúc anh về tới nhà, nghe nói không tìm thấy anh, anh sốt ruột đến mức nào. Anh nghe ông nói em chạy đi dọa tổng giám đốc địa ốc Tận Tâm, anh biết là em vì anh.

Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, Ưu Tuyền, cảm ơn em! 

Cảm ơn em!

Ưu Tuyền, cả cuộc đời này anh chỉ có một mình em, nên đừng phản bội anh.

Anh chỉ cần một mình em. Em chính là người phụ nữ duy nhất của anh!” 

Trời ạ, đây là nói lời âu yếm đó sao?!

Anh điên cuồng làm tôi không theo kịp, cũng cho tôi trầm luân…

Cho đến tận khi, tôi… ngất xỉu trên ghế. 

Trong mơ hồ tôi biết xe lại chạy, lại dừng.

Cũng biết có người ôm tôi lên giường. Rốt cuộc, tôi đã có thể ngủ thoải mái rồi. Thật ấm áp! Thật êm ái! Còn có, ôm thật thoải mái.

Trong lúc ngất xỉu tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao lúc ngủ rồi tỉnh lại vẫn giống nhau, rồi lại  ngủ, rồi lại tỉnh… trong phòng chỉ có một mình tôi.

Nhìn trên đầu giường, điện thoại tôi đã được sạc, giờ đã là 11 giờ trưa. Có lẽ lúc này Tông Thịnh đã bận rộn chuyện bên tòa nhà Linh Linh rồi.

Tôi vỗ vỗ đầu, nghĩ lại chuyện tối qua, thật sự là vô sỉ mà!!! 

Bất quá hình như Tông Thịnh tối qua có nói gì đó với tôi, gì mà cả đời, gì mà một người!

Có lẽ, đó chính là cảnh giới cao nhất của việc nói lời âu yếm của Tông Thịnh rồi. 

Cố gượng thân hình giống như bị tàn phá xuống giường. 

Trên người tôi chẳng có miếng vải nào.

Tông Thịnh đại nhân à, cho dù người ta ngủ rồi cũng phải mặc cho người ta  một bộ đồ lót sạch sẽ chứ.

Tôi nhìn bộ drap giường mới vừa thay mấy bữa trước, lại phải giặt nữa rồi. 

Tôi đứng trong phòng tắm, nhìn mình trong tấm gương to, còn lốm đốm vệt máu cần xử lý.

Tôi dựa vào tường, lại gõ nhẹ đầu mình:

“Tông Ưu Tuyền ơi là Tông Ưu Tuyền! Tự mình đi theo quỷ thai rồi biến thái theo sao? Tối qua… đúng là biến thái mà!”

Tôi nhớ rõ bộ phận biến thái kia… tôi không nhớ là bộ phận đó có còn…  
Bình Luận (0)
Comment