Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 145

Tông Thịnh thật ra lớn hơn tôi 11 tháng, tính là khoảng ngày 26 tháng 10. Trong ấn tượng của tôi khi bé thật sự có việc ăn sinh nhật của anh. 

Người trong thôn đều nói, ngày sinh nhật của anh cũng chính là ngày kỵ của mẹ anh, nhưng mà mỗi năm bà anh đều tổ chức tiệc sinh nhật. 

Lúc còn rất nhỏ, thời điểm duy nhất có thể ăn bánh kem chính là  ăn sinh nhật Tông Thịnh. 

Sinh nhật tôi, tôi cũng không được ăn bánh kem, chỉ là bà mua cho một bộ quần áo mới. Cho nên mỗi năm tôi đều hy vọng tới ngày sinh nhật của anh. 

Ký ức của tôi lớn nhất đối với sinh nhật của anh chính là ăn bánh kem, ngoài ra, thật sự không còn ấn tượng nào khác chứ đừng bảo là nhớ ngày sinh của anh là ngày nào. 

Mà sinh nhật tôi năm nay là ngay thời điểm tôi còn đang sợ hãi anh, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, căn bản là không nhớ cả sinh nhật của mình. 

Lời bà anh nói, với đôi tai của mình có lẽ Tông Thịnh nghe rõ hết, tôi ậm ừ trả lời bà vài câu rồi cúp máy.

“Tông Thịnh, chúc mừng sinh nhật. Nếu các bạn đọc truyện thấy bị lỗi vui lòng nhắn tin cho Mèo nhé, đọc bên webtruyen chôm chỉa từ gác sách hay bị lỗi nghen. Em, em thật xin lỗi, em quên mất rồi.”

Tông Thịnh vẫn lạnh mặt, chẳng có chút biểu cảm: “Không cần xin lỗi. Anh cũng nhiều năm rồi không ăn sinh nhật, nếu hôm nay không phải bà nhắc thì anh cũng quên mất.”

Như vậy, chắc chắn là đang giận rồi. Tôi vội tháo dây an toàn, xuống xe, chạy đi và nói: “Chờ chút, em đi mua chút đồ nha!”

“Trở về!” Anh gào thét, bước chân tôi liền dừng lại, 

“Ngay từ đầu vô tâm, hiện tại thì gấp cái gì?” Anh  mở cửa về nhà, không buồn liếc mắt nhìn tôi lấy một cái. 

Tôi đỡ trán, thì thầm trong miệng: “Sao mà giống như con nít vậy trời?” 

Con nít dậm chân vào phòng, nhìn đám cây cỏ đã được tôi tưới tắm. Toàn là cây chỉ có lá, chẳng nở hoa bao giờ. Tôi đi tới bên cạnh, xoa xoa mặt, đổi sang khuôn mặt cười thật to, tiến tới trước mặt anh:

“Tông Thịnh, chúc mừng sinh nhật, thêm một tuổi, càng thành thục nha.”

“Buông tay.”

“Em đi chuẩn bị quà sinh nhật cho anh nha. Không có bánh kem, chúng ta có trứng gà, em đi luộc trứng đỏ cho anh nha.”

Khuôn mặt người nào đó vẫn nặng như chì, nhưng lại nói: “Quà của em, anh nhận rồi.”

“Ơ? Em, còn chưa nấu trứng mà.”

“Tối hôm qua! Anh vốn dĩ vào giờ Tý sáng sớm nay được bà ôm từ trong quan tài ra, tối qua… nửa đêm, cũng là giờ Tý hôm nay đã nhận lễ vật của em rồi.”

Tôi nghe có chút mù mờ… cẩn thận nhớ lại giờ Tý… chúng tôi… chúng tôi… ặc ặc, hóa ra là tôi tự  biến mình thành lễ vật tặng cho người ta rồi. 

“Ha ha, cái kia, thôi để em đi nấu trứng gà đỏ đi.”

Hai mươi phút lúc sau, tôi cầm bốn cái trứng gà đỏ lên lầu, anh cũng đã tắm xong, đang lau tóc.

Tôi đặt bát trước mặt anh: “Nè, chúc mừng sinh nhật, thật vui vẻ nhé. Coi đi, hôm nay anh thắng tòa nhà Linh Linh, sẽ mau chóng thắng được khách sạn Sa Ân. Hôm nay lại là sinh nhật anh, y như trời định giúp mình ấy.

Tông Thịnh, chúc anh mãi mãi vui vẻ!” 

Anh nhìn quả trứng đỏ, véo một cái rồi lại bỏ xuống. Nhìn ngón tay đỏ đỏ thì hỏi: “Em làm sao cho nó đỏ vậy?!”

“À, thuốc màu, màu vẽ tranh!”

“Em biết, người ta làm trứng gà đỏ thế nào không? Lấy giấy đỏ bọc lấy đó, em làm vầy sao ăn được nữa?!”

Anh ngồi, còn tôi thì đứng khom lưng, mệt mỏi tôi ngồi xổm xuốnh, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Lột vỏ ra là ăn được chứ gì?!”

Anh lắc đầu: “thôi đừng ăn, coi chừng trúng độc.”

“Vậy, mình đi mua bánh kem đi. Giờ này, có thể siêu thị còn chưa đóng cửa đâu.”

“Vì cái gì muốn lấy lòng anh thế?” Anh hỏi, thẳng tắp nhìn tôi hỏi.

“Em, lấy lòng?” Tôi có chút không hiểu cái từ này, “Em không có lấy lòng anh a, chỉ là cảm thấy, anh nên được sống thật vui vẻ và sung sướng đó!”

“Ngày anh sinh ra cũng là ngày mẹ chết, ngày như vậy đáng vui mừng sao?!”
Bình Luận (0)
Comment