Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 147.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngưu Lực Phàm chồm lên một chút ôm ghế dựa chỗ tôi, chồm lên nói: “em yên tâm! Thẩm Hàm tuyệt đối không phải loại người này. Cô ấy thẳng thắn, hoạt bát, căn bản không biết những sự việc đó ở khách sạn đâu.”

Tông Thịnh dẫm phanh đột ngột. Tôi mà chưa đeo dây an toàn chắc mặt đã dán vào kính trước xe rồi!

Tông Thịnh quay đầu lại nhìn Ngưu Lực Phàm, Ngưu Lực Phàm còn nói: 

“Cậu dừng lại làm gì? Xe sau thiếu chút nữa hôn đuôi. Cậu đó, đây là lái xe không an toàn, hiện tại như vậy là bị phạt tiền đó, lão đại!”

“Ngươi ăn Thẩm Hàm rồi?” Tông Thịnh hỏi.

Anh hỏi ra mấy chữ kia, nói rất bình tĩnh, nhưng là tôi lại kinh ngạc, anh cũng hỏi quá trực tiếp đi.

Ngưu Lực Phàm sửng sốt một chút, mới nói:

“Cái kia, kia, Thẩm Hàm, cô ấy, cô ấy thật sự với việc ở khách sạn, một chút cũng không biết. Cô ấy chính là một nữ sinh cấp ba thôi, vị thành niên đó, tôi nào dám xuống tay a. Hơn nữa… Uy, các ngươi hai người nếu là tín nhiệm tôi, đem tôi coi như huynh đệ, vậy tin tưởng tôi lần này, tôi nhìn người sẽ không nhìn nhầm, Thẩm Hàm thật sự với việc ở khách sạn, thật sự một chút cũng không biết.”

“Cô ấy còn chưa tốt nghiệp cấp 3 ư?!”

“Cô ấy chính là mê chơi, trong nhà lại có tiền, thường xuyên không đi học. Bất quá hôm nay có đi học.”

Ngưu Lực Phàm giải thích, cảm giác cũng không có che dấu gì với chúng tôi.

Tông Thịnh cho xe tiếp tục đi tới, không hỏi thêm cái gì, nhưng anh trầm mặc tựa hồ khiến Ngưu Lực Phàm chịu áp lực hơn nữa, làm Ngưu Lực Phàm ngồi ở phía sau vẫn cố giải thích, giải thích hắn cùng Thẩm Hàm thật sự không có gì, bọn họ có gần gũi, là từng có ái muội, nhưng Thẩm Hàm kia vẫn là một lòng gửi gắm ở Tông Thịnh nơi này, cảm thấy Tông Thịnh vừa soái, còn thực thần bí. 

Căn bản là không để ý tới hắn. 

Hắn nói càng nhiều hơn nữa là Thẩm Hàm đối với mọi việc ở khách sạn thật sự cũng không hiểu biết, việc của gia tộc bọn họ cũng không hiểu biết. 

Nói nhiều như vậy, chỉ là hy vọng Tông Thịnh đừng xuống tay với Thẩm Hàm.

Ngưu Lực Phàm lo lắng cũng không phải không có đạo lý.

Tông Thịnh lúc trước ở vòm cầu, trực tiếp đem Thẩm Kế Ân đá xuống sông, chúng ta đều biết, hơn nữa cho tới bây giờ, Thẩm Kế Ân cũng chưa xuất hiện lại, cũng không biết hắn rốt cuộc làm sao.

Xe cũng không có quay về tập đoàn Tông An, mà là tìm một chỗ, chúng ta ba người ăn bữa cơm, thuận tiện đem việc tính làm vào  buổi tối ra bàn. 

Ngưu Lực Phàm đêm nay phải đặc biệt thật cẩn thận. Ngay cả khi chúng ta ăn cơm, kẻ ngày thường keo kiệt như vậy, thế nhưng lại giành trả tiền.

Chúng tôi đi ăn ở một quán thịt dê. Ba người vào phòng riêng gọi hai cân thịt, vừa ăn vừa bàn chuyện tối nay.

Nói xong viễ buổi tối, tôi lại hỏi: “Tông Thịnh, Lão Bắc kia, chuyện hai mươi vạn là chuyện như thế nào? 

Sẽ không phải là vì dùng hai mươi vạn, làm anh rời đi, cho bọn chúng làm gì chứ?

Lão rốt cuộc đi làm gì? Anh tìm được lõ không?” 

Chuyện này vốn dĩ lẽ ra tôi hỏi ngay lúc anh vừa trở về, nhưng bao việc xảy ra như vậy làm cho chậm trễ.

Tông Thịnh buông đũa, từ móc chìa khóa gỡ xuống một miếng gỗ đặt trước mặt chúng tôi, nói: “Biết cái này là cái gì không?”

Tôi nhìn miếng gỗ bé tí, trên mặt còn có dấu bị cháy, nói:

“Củi ngo sao?! Ở quê dùng để nhóm lửa.”

Ngưu Lực Phàm gõ ngay chiếc đũa vào cái chén trước mặt tôi, nói: “Câm miệng, cái này chính là thứ tốt, tuyệt đối là thứ tốt!” 

Hắn duỗi qua tay, cẩn thận sờ kia miếng gỗ, nhìn lại nhìn, nói: 

“Nếu cái này là hàng giả, vậy giá trị ba phần tiền, nếu là thật, như vậy một mẩu này, là có thể bán tầm một trăm đồng. Mài dũa tốt thành cái hoa tai, hai trăm không thành vấn đề.”

“Thật, Lão Bắc dùng hai mươi vạn từ lâm trường mua một khúc rất lớn. Cái này chỉ là mảnh vụn lưu lại trên đât mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment