Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 156.2

Ông trời a! Chơi tôi sao? Tôi mới vừa cùng Tông Thịnh phát sinh xung đột, lại để cho toi gặp chuyện như vậy, có phải thấy tôi chưa đủ xui xẻo hay sao hả?

Người đàn ông lảo đảo đi tới đóng cửa rồi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Trong ngồi nhà này có đầy đủ mọi đồ gia dụng, chỉ là tôi không thể ra khỏi cửa, còn có thân thể này của tôi, thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi đây không phải là thế giới thực, mà tôi đã gặp ma! 

Hắn ta nằm xoài trên trên sô pha, lẩm bẩm nói: “Nữu Nữu, mẹ ngươi đi rồi, mẹ ngươi đã đi cùng nam nhân kia đi rồi. Ngươi biết mẹ ngươi vì sao muốn cùng nam nhân kia đi không? Hừ! Ả ghét bỏ ba ngươi là ta không có tiền, ả ghét bỏ ta, khó chịu ta.”

Trong lòng tôi càng thêm luống cuống, cả người đều dán chỗ cửa sổ kính, không dám phát ra âm thanh, cũng không dám động đậy một chút nào.

“Lão tử làm gì để ả khó chịu hở? Ả ở bên ngoài buông thả với gã ngoại quốc kia.” hắn đột nhiên gào lên, rồi nhìn về phía tôi. “Nữu Nữu, lại đây, lại đây.”

Má ơi! Hắn, hắn nói nói vậy, lại kêu Nữu Nữu qua đi, không phải là muốn xuống tay với Nữu Nữu chứ. Đứa bé Nữu Nữu kia bất quá chỉ khoảng bốn năm tuổi… mẹ nó, đúng là đồ súc sinh! Chỉ cần tôi có thể đi ra ngoài, tôi nhất định kêu Tông Thịnh tới thu thập kẻ này, mặc kệ hắn là người hay quỷ, tôi nhất định không để hắn được yên.

“Nữu Nữu, lại đây, ba cho ngươi sung sướng.” Hắn nhìn tôi, loạng choạng thân mình, hướng tới chỗ tôi. 

Không được, tôi muốn chạy, tôi không thể lại nơi này ngồi chờ chết, nếu chạy không ra khỏi cửa được vậy thì vào phòng khác, đóng cửa lại sẽ có thể ngăn cản một hồi.

Tôi khẽ cắn môi, ngay lúc hắn động thân mình đi tới thì tôi nhảy lên chạy về phía phòng bếp. Cũng may bố cục căn nhà này cùng nhà Tông Thịnh giống nhau như đúc, dù cho ánh sáng không tốt, tôi cũng có thể tìm được phương hướng.

“A! Ta không phải Nữu Nữu, cút đi!” Tôi hét lên, hắn duỗi tay ngăn lại nhưng do thân thể này bé xíu nên tôi cứ thế nhảy lên đầu tủ nhỏ rồi dẫm lên TV nhảy lên chạy trốn.  

Tông Thịnh, ở đâu ồi?

Trong lòng tôi kêu lên, dù gì tôi và Nữu Nữu khác biệt về tuổi tác, chắc chắn không thể ngụy trang được. Hơn nữa Tông Thịnh là quỷ thai, chắc chắn có thể nhìn ra được Nữu Nữu căn bản là không phải người, chỉ cần để cho bọn họ gặp được, Tông Thịnh nhất định có thể tìm được nơi này tới. 

Nhưng mà, nếu Tông Thịnh còn đang ở cùng cô gái kia, căn bản không để ý tới tôi đã mất tích thì làm sao bây giờ? Lỡ bọn họ vài ngày sau mới phát hiện tôi biến mất thì làm sao bây giờ? Tôi phải ở đây với gã đàn ông này mấy ngày trời sao?!

Trong lòng hoảng loạn, tôi khóc òa lên. Vừa khóc, vừa vọt vào phòng bếp, xoay người kéo cửa mới phát hiện ra, một đứa trẻ bốn năm tuổi với không tới khóa cửa. Cửa đóng như bây giờ gã kia chỉ cần kéo là mở được cửa.
Bình Luận (0)
Comment