Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 169.2

Trong lòng tôi nhói đau, nhìn lại vải bố phủ trên thi thể nằm mặt đất bên kia, lại nhìn lại thấy người phụ nữ đó bên cạnh cảnh sát. Vẻ mặt chị nôn nóng, gọi mọi người xung quanh nhưng không ai nghe thấy, cũng chẳng ai nhìn thấy chị. 

Vẻ mặt chị thật sự bi thống, nhưng vẫn không từ bỏ. Cảnh sát này không thấy chị, thì chị đi tìm cảnh sát khác, chị sang người cảnh sát đang điều khiển giao thông:

“Cứu con tôi đi, van xin cậu, đi cứu con tôi đi. Con tôi còn sống mà, nó đang ở trong chỗ đường ống nước đó, đồng chí cảnh sát à, đi cứu con tôi đi mà.”

Không ai nghe thấy chị nói chuyện, không ai nhìn thấy chị. Chị ta lại đi tới người cảnh sát kế tiếp, lại kêu, lại cầu xin.

Việc xử lý sau cùng cũng xử lý gần ổn thỏa, thi thể đã được mang đi rồi, nhưng tôi vẫn thẫn thờ trên đường chưa về. Người phụ nữ kia vẫn lang thang trên đường lặp đi lặp lại câu nói cầu xin cứu con  mình. Tôi đi theo chị ấy, trên đường chậm rãi đi theo, không ít người thấy tôi kỳ quái mà nhìn theo.

Nhưng tôi vẫn nhìn chăm chăm chị ấy, tôi muốn lên nói với chị rằng con chị đã chết, và chị cũng chết rồi. Nhưng tôi lại không đành lòng, nhìn chị lại đau khổ, nhưng thật sự nhìn chị khiến tôi rất khó chịu trong lòng. 

Nếu như lúc trước, là Tông Thịnh vào khách sạn và trở thành mắt trận thì có lẽ con trai chị đã không chết thảm như vậy. 

Nếu tôi không nói tin tức kia, thì có lẽ chị cũng sẽ không thất hồn lạc phách, cũng sẽ không bị xe đụng vào.

Con trai chị ấy chết, chị ấy chết, tất cả đều có quan hệ với chúng tôi. Nhưng chúng tôi lại không thể nói hết mọi chuyện cho chị được, dù chị đã chết nhưng vẫn không biết lý do mình chết là gì. 

Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, có một gã đáng khinh nói với tôi rằng: “Cô gái, thất tình à? Đi với với anh nào, nhất định anh sẽ khiến em quên hết mọi thống khổ.” 

Tôi không buồn để ý tới gã  mà vòng qua, tiếp tục đi theo người phụ nữ, chỉ có điều trong mắt người khác, chỗ đó hoàn toàn không có ai.

Gã kia vẫn không từ bỏ mà đi theo tôi nói: “Cô bé à, đừng vì một cành cây chết mà bỏ cả cánh rừng xanh, mình đi bar chơi nào, một đêm là có thể khiến cưng…”

Gã chưa nói xong đã bị người kéo đi. Tôi không để ý mọi việc sau lưng mà cứ đi theo người phụ nữ phía trước, cho tới khi giọng Thẩm Hàm vang lên bên tai: “Này! Tông Ưu Tuyền, chị rốt cuộc sao lại thế này a?”

Cô nàng kéo cánh tay tôi không cho tôi đi trước, vừa kéo vừa nói: “Chẳng hiểu Ngưu Lực Phàm là làm sao nữa? Nghe điện thoại xong thì nói chị đang gặp quỷ ở đây, muốn tới cứu chị. Này này, chị nghe tôi nói chuyện không?” 

“Buông tay đi, tôi không có việc gì.”

“Còn nói không có việc gì, chị biết chính mình đang làm cái gì sao?”

“Tôi biết.” ánh mắt tôi vẫn nhìn thẳng vào người phụ nữ, hốc mắt đỏ lên cay xè.

“Chị khóc cái gì?” Thẩm Hàm kéo tôi nhìn cô nàng, lúc này, Ngưu Lực Phàm cũng giải quyết xong gã đàn ông bên kia đi đến bên cạnh hỏi: “Tông Ưu Tuyền, em hôm nay làm sao vậy?”

Tôi cúi đầu, có vẻ bọn họ đều nhìn không thấy người phụ nữ, nhìn nhìn lại Meo_mup đăng truyện tại gác sách chấm com và facebook của Mèo.Ngưu Lực Phàm cùng Thẩm Hàm, lúc ấy tôi không để ý việc bọn họ sao lại bên nhau, chỉ thấy thân phận đặc thù của Thẩm hàm và công việc đặc biệt của Ngưu Lực Phàm. Tôi khoác tay bọn họ, nói:  “Tôi mời hai người ăn nào, chúng ta tìm một chỗ ngồi ngồi đi, tôi có chuyện tìm các người hỗ trợ.”

Thẩm Hàm nhìn tôi, nói: “Cảm giác, hẳn là, không thành vấn đề đi.”

Năm phút đồng hồ sau, chúng tôi an tọa ở một quán ăn nhỏ, quán rất nhỏ, trang trí hai màu trắng đen, bàn xếp hai dãy sát vách, bên trong là quầy bar.

Quán nhỏ, nhưng rất nhiều món.

Thẩm Hàm không khách khí, trực tiếp gọi một ly kem chocolate. Ngưu Lực Phàm cũng gọi nước uống, chúng ta ba người liền ngồi ở một cái bàn nhỏ rồi rì rầm nói chuyện.

Tôi không nói về thân phận đứa bé kia vì chỉ cần nói tới đứa bé trong khách sạn là Ngưu Lực Phàm  đã hiểu vấn đề. Mà Thẩm Hàm vừa vặn không biết gì, mà cô nàng cũng không cần phải biết chuyện ra sao. Cô nàng chỉ cần biết Sa Ân thật sự bị ám là được.

Tôi nói với bọn họ, người phụ nữ hôm nay bị xe đâm trên đường chính là mẹ của đứa bé đó.

Thẩm Hàm vốn nhỏ tuổi hơn chúng tôi, lại còn tính tiểu thư khá lớn, lúc nghe việc này có liên quan tới khách sạn nhà mình thì kêu lên: “Thật sự? Em cũng từng nghe thấy tiếng đó, nhưng em tưởng là do anh em kêu người ta mở băng ghi âm!”

“Vậy, Thẩm đại tiểu thư lần này có hỗ trợ không? ngưu Lực Phàm bản lĩnh không tệ đâu, nghe theo lời anh ấy biết đâu cứu được đứa bé?”

Ngưu Lực Phàm lập tức ho khan vài tiếng, sau đó nói: “Ưu Tuyền, việc này... Nếu chỉ là dẫn đường cho chị gái bên kia, anh còn có khả năng thử.  Nhưng em muốn anh đưa đứa bé ki đi, phải nói qua với Tông Thịnh một tiếng a. Chuyện kia, không phải chúng ta muốn động là có thể động. Sai một chút, hỏng bàn cờ.”

Thẩm Hàm lập tức kêu lên: “Kêu hắn làm gì? Cái loại nam nhân keo kiệt như vậy. Tông Ưu Tuyền dù trong nhà không có tiền, ít nhất cũng mời em ăn một ly kem, Tông Thịnh còn cùng nữ nhân tính tiền, nam nhân đều bị hắn làm cho mất hết mặt mũi. Ngưu Lực Phàm, anh không phải cả ngày nói anh lợi hại sao? Anh đi đem đứa bé kia lôi ra cho mẹ nó không được sao? Chết cũng đã chết, còn không thể lại gặp nhau, thật đáng thương a.”
Bình Luận (0)
Comment