Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 178.2

Anh chạy tới một cửa hàng bán đồ mã nhỏ. Sau đó nói với người ta, mua đồ cô gái trẻ dùng lấy hết. Tôi nghe anh  nói đúng một câu, sau đó người ta bắt đầu gói hàng và tính tiền. Tôi không xuống xe vì sợ mặt tôi sẽ khiến người ta sợ hãi, đặc biệt là đứa bé trai đáng yêu ngồi ngay cửa. Tôi không nhịn được mà hạ cửa sổ xe nhìn đứa bé mà cười. 

Đứa bé dường như cũng thấy tôi, nhưng nó không hề để ý tới khuôn mặt bị thương của tôi mà cười lại với tôi. 

Tông Thịnh đang gói thật nhiều thứ, tôi đảm bảo, là do chủ tiệm thấy anh không buồn để ý chuyện tiền bạc, nên có bao nhiêu đồ thì gói hết cả lại cho anh.

Nào là giày cao gót, bốt cao cổ, váy, lễ phục, thậm chí có cả bàn trang điểm. Cũng may mắn là xe anh rất rộng, nếu không thì không biết sẽ phải làm sao nữa. Đến khi cốp xe đã đầy ắp rồi thì anh mới trả tiền rồi lên xe.  

Tôi vẫy tay cười với đứa bé, nó cũng cười với tôi.

Tông Thịnh nhìn theo ánh  mắt của tôi rồi nói: “Nó là ma, đừng có nhiệt tình với nó như vậy, coi chừng nó nghĩ là em muốn làm mẹ nó đó, nếu em không làm gì nữa, nó sẽ tức giận đó.”

“Nhưng mà, đứa bé kia đáng yêu như vậy, sao lại là ma?”

“Có phải hay không, không phải dễ dàng nhận ra được đâu.”

Tông Thịnh khởi động xe, chạy về phía bộ phận kinh doanh. Tôi tưởng là đi cùng hướng thôi, tới tận khi xe dừng lại tôi mới biết, đích đến chính là bộ phận kinh doanh.

“Chúng ta đến nơi đây tới làm gì?” Lúc này, trời đã tối hẳn.

Tông Thịnh xuống xe, lấy những đồ vàng mã ra nói: 

“Những thứ này phải đốt ở chỗ người đó chết đi, hoặc ở ngã tư đường, hoặc là từ canh giờ mà tính ra phương vị. Hiện tại, canh giờ này, thì đây chính là nơi thích hợp nhất.”

Tôi cũng xuống xe theo. Đây là một giao lộ gần chỗ bộ phận bán hàng, đầy xà bần, một khoảng trống rộng khoảng nửa sân bóng rổ trơ trọi không có một cành cây ngọn cỏ nào.

Tôi xuống xe cùng Tông Thịnh mang đám vàng mã xuống thì vừa lúc có một chiếc xe dừng lại cạnh bên chúng tôi. 

Đó là chiếc bán tải của Ngưu Lực Phàm. nhìn chiếc xe đó tôi cũng không ngạc nhiên gì. Ngưu Lực Phàm đi theo Tông Thịnh, ngay cả hiệu cầm đồ cũng không mở cửa, cũng không phải vì chút tiền bạc, mà là muốn đi theo Tông Thịnh, học tập và mở mang thêm kiến thức, có thêm cơ hội tiếp xúc những việc này. Dù sao, nhà bọn họ vốn có căn cơ, chỉ là thiếu thực tế rèn luyện mà thôi.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là Thẩm Hàm cũng từ trên xe hắn xuống. Thẩm Hàm hẳn là còn chưa về nhà tắm rửa thay quần áo, vẫn là bộ đồng phục đi học ban sáng. Cô nàng vừa xuống xe liền đối với Tông Thịnh cười. Tông Thịnh không để ý tới cơ nàng, mà quay sang Ngưu Lực Phàm liền hô: “Lại đây hỗ trợ.”

“Được.” Ngưu Lực Phàm đáp lời, khi hắn tới gần thì nghe Tông Thịnh nói: “sao lại đưa cô ta tới đây.”

“Cô ấy muốn đi theo, tôi không có biện pháp.”

Tôi cũng chạy tới bên cạnh Thẩm Hàm: “Sao em cũng tới đây.”

Thẩm Hàm vẫn chăm chú nhìn Tông Thịnh, “Người này, tuy rằng nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng mà lúc làm pháp sự thật sự rất tuấn tú.”

Sau khi mang hết đồ xuống chúng tôi mới phát giác, đồ thật nhiều. Hàng mã nhưng làm được tất tần tật  mọi thứ. 

Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm bắt đầu ở bên kia đốt nhang đốt đèn, cảm giác so với hiến tế không sai biệt lắm, sau đó liền bắt đầu đốt mấy thứ vàng mã đó, cũng đốt rất nhiều tiền giấy. Ngưu Lực Phàm vừa đốt tiền giấy, vừa nói: “Tiểu thư, nếu cô không thích những gì chúng tôi mua thì cô có thể dùng tiền tự đi mua, thích mua gì thì mua.”  

Xem ra vẫn là Ngưu Lực Phàm tương đối hiểu được con gái. Có Ngưu Lực Phàm ở đây, Tông Thịnh không cần phải nói lời nào.

Trong lúc lửa bập bùng cháy, tôi thấy một quả cầu sáng lơ lửng bên cạnh, dường như nó có ý thức, đang nhìn chúng tôi đốt những thứ này.

Tông Thịnh gọi tôi: “Ưu Tuyền, qua đây. Em đem cái áo khoác tới đốt cho cô ấy, xin lỗi cô ấy đi.”  

Tôi vội làm theo lời anh, đốt hết cái áo, cũng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cái áo này là của cô.”

Bên ánh lửa, quả cầu ánh sáng dần xuất hiện một bóng người, sau cùng tôi đã có thể nhận ra chính là người giành áo trong mơ với tôi, chính là Diệp Hồng.

“Đều cho ta? Đều cho ta?” Cô ta nói có chút nghi hoặc.  

Tôi vội vàng gật đầu: “Đều cho chị. Tôi thật sự xin lỗi. Những thứ này cũng là của chị.” 

“Vậy ngươi nói ta xinh đẹp sao? Ha ha, ngươi là đồ xấu xí.”

“Xinh đẹp, xinh đẹp.” tôi thật không dám nói gì khác. Lúc trước có lẽ tôi không dám nói đâu, nhưng mà giờ gặp ma càng lúc càng nhiều nên tôi mới dám đáp lời.

Diệp Hồng nở nụ cười, ngọn lửa cháy càng lúc càng to, một cơn gió kỳ quái thổi tới, cuốn ngọn lửa bốc lên cao hơn, tàn tro cũng bị cuốn lên theo.

Đốt xong hết,  Tông Thịnh mới lui về phía sau vài bước, châm một điếu thuốc, cũng đưa cho Ngưu Lực Phàm đang đá đá chân đứng lên một điếu: “Đúng là bộ dáng tiểu tam tiêu biểu.”

Ngưu Lực Phàm nhận lấy điếu thuốc, nói: “Đừng nói, có lẽ còn chưa đi xa đâu.”

“Sợ cô ta?” anh ngậm điếu thuốc trong miệng, nói chuyện có chút hàm hồ, “Làm cho Ưu Tuyền ra như vậy, ta còn cho một đống lễ vật đã là tốt lắm rồi, còn dám tìm ta gây phiền toái, ta khiến cho làm quỷ cũng không yên bây giờ?”

Thẩm Hàm cũng thấu lại đây: “Cái gì là dáng vẻ tiểu tam? Bà chị xấu xí, vừa rồi chị cũng nhìn thấy con ma đó sao?”

Tôi gật gật đầu, bất quá tôi cũng không biết tiểu tam trông như thế nào nên liền nhìn về phía Tông Thịnh, chờ anh nói chuyện.

Hắn nói: “Nhìn hai mí mắt. Có nhiều kiểu mắt hai mí, nhưng mắt cô ta không phải là hai lằn mí song song, mà nó lại thành hình tam giác, nên khả năng cao là tiểu tam.” 
Bình Luận (0)
Comment