Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 191

Trong khi tôi còn đang mải suy nghĩ thì Tông Thịnh và Ngưu Lực Phàm đã nghĩ xong cách xử lý vô cùng đơn giản. 

Thím bảy nhìn tấm danh thiếp chạy theo bọn họ hỏi: “Nếu tôi đi đến đó nói tên cậu liệu có được giảm giá không? Chàng trai trẻ, cho tôi biết tên và số điện thoại của cậu đi!”

Ngưu Lực Phàm nghiêng đầu, che miệng ở  bên tai Tông Thịnh nói: “Nhất định đừng cho bà ta số, cho rồi sẽ xảy ra chuyện.” có cảm giác Ngưu Lực Phàm lúc trước là từng có kinh nghiệm giáo huấn.

Tông Thịnh không để ý đến bà ta mà kéo tôi trở về. Ngưu Lực Phàm ở một bên nói: “Thím bảy à, loại này tiền là không thể mặc cả, người ta nói bao  nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu, tiền này đừng bao giờ trả giá, nếu không, chồng bà không vừa ý tiếp tục đeo trên người bà thì bao nhiêu tiền cũng là mất trắng.”  

Lúc này bà ta mới ỉu xìu mà cất tấm danh thiếp, không nói nữa. 

Buổi tối này, Tông Thịnh cũng không nói thêm lời nào với tôi, chỉ kêu tôi ngủ sớm, M e o m u p ngày mai sẽ không nhẹ nhàng như vậy. 

Tuy không thể thật sự làm gì, nhưng anh lại lăn lộn cọ sát trên người tôi một hồi lâu, làm cả người tôi toàn là hương vị của anh. Anh khẽ nói: “Ưu Tuyền, cũng may là còn có em.” 

Sáng sớm, tôi cùng Ngưu Lực Phàm đi ra sân, lúc chuẩn bị rời đi tôi vẫn nhìn về phía bờ hồ, bờ hồ vẫn có một chuỗi dấu chân tiến vào nhà Ngưu Lực Phàm, lại trở ra. Ngưu Lực Phàm cửa xe, cũng chú ý tới ánh mắt của tôi, nói với tôi: “Tối qua, trong phòng anh có người đến quấy, có lẽ là thứ trong hồ này rồi! Em từng thấy sao?”  

Thật là hậu tri hậu giác nha, hôm trước buổi tối tôi cũng từng thấy, chỉ là không có nói cho Ngưu Lực Phàm nghe mà thôi. “Không có, nhà của anh có ma quỷ mà anh cũng không xử lý một chút sao?”

“Căn nhà này, quanh năm suốt tháng anh có về đâu. Em không biết đó, bữa lúc quay về thì nhà chẳng khác nào nhà hoang. Cả ba người quét tước cả buổi tới tận tối mới miễn cưỡng như một căn nhà để ở. Anh căn bản còn không biết kia hồ nước còn có một cái đâu. Bất quá có vẻ ũng không có gì ác ý.”

Lên xe rồi Ngưu Lực Phàm hỏi: “Này Ưu Tuyền, em có sợ không? Lại phải đi tới khách sạn Sa Ân rồi.”

“Sợ cái gì? Khách sạn còn có  nhiều người như vậy, có nhân viên khách sạn, còn có khách nhân, em cũng không tin, chúng ta liền xui xẻo như vậy, khiến cho em lại xảy ra chuyện.”

Ngưu Lực Phàm gật gật đầu: “Ừ, tâm thái không tồi. Phải như này mới dễ xử!”

Xe xuất phát, từ kính chiếu hậu nhìn lại, Tông Thịnh đứng cửa sân, nhìn theo chúng tôi rời đi. Khi chúng tôi đi hơi xa rồi anh mới chậm rãi thả bước về phía bờ hồ.

Quê của NgưU lực Phàm quả thật rất hẻo lánh, nhìn đường đi có vẻ còn xa hơn quê tôi và Tông Thịnh. Hắn cả gày thủ ở hiệu cầm đồ, rất ít khi trở về, phỏng chừng cũng có nguyên nhân đi. Thực ra bây giờ hắn chỉ có một người, trở về nơi này cũng chỉ có một người. Không có  ý nghĩa gì đặc biệt.

Lúc xe chạy đến  khách sạn Sa ân thì kia cửa khách sạn ga cs a ch.c om đang đặt quảng cáo mới. 

Trên poster là một phòng bếp trông vô cùng khủng bố, bê bết máu, nội dung quảng cáo ghi rõ hoạt động cụ thể. Nhìn qua thì Sa ân có vẻ vô cùng hợp với tình hình. Xảy ra chuyện ma quỷ gì thì lăng xe ngay cái đó.  Khó trách như vậy kiếm tiền a.

Không chỉ như vậy, bên dưới quảng cáo còn quảng cáo món ăn mới, nội dung là nhà ăn quỷ ám, dùng máu người chế tác món ăn “Canh rau cải hồng nhân.”

Tôi chỉ vào quảng cáo, cạn lời.  Ngưu Lực Phàm cũng thấy quảng cáo nói: “Sẽ có người ngây ngốc đi thử cái này. Quảng cáo cứ như vậy. Chúng ta thì không ăn, nhưng sẽ có người thử, dù biết họ dùng máu gì đó giả làm máu người.

Tôi nghĩ tới cái bồn tắm đầy máu trong mật thất bên dưới khách sạn, nhớ tới đứa nhỏ 13 tuổi bị lấy máu kia, không nhịn được mà rùng mình. Ai biết được, lỡ họ dùng máu người thì sao?!

Ngưu Lực Phàm đẩy tôi vào, nhiệm vụ ngày hôm nay bắt buộc phải hoàn thành bởi tôi. Cơ thể tôi đã bị Tông Thịnh khiến cho thay đổi, nên tôi có thể dễ dàng liên hệ với Vương Càn. Tôi cũng có lý do chính đáng để tới khách sạn Sa Ân. Ngưu Lực Phàm tới đây chỉ là đưa  tôi tới mà thôi. 
Bình Luận (0)
Comment