*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ có Ưu Tuyền mới có thể giết chết Tông ThịnhTôi nghe thấy tiếng nước, có lẽ cô gái đã lội xuống nước.
Lúc đi ngang qua chàng trai, tôi vẫn thiện tâm mà nhắc nhở một câu: “Đừng để cô ấy chạm vào những con cá đó.”
Anh ta còn chưa có phản ứng thì tôi đã rời đi. Sau lưng có tiếng chàng trai la lớn: “Trở về, trở về, đừng chạm vào những con cá. Thực sự có nguy hiểm, bên kia tối quá, không thấy gì cả.”
Tôi lên tới mặt đường. Chỗ này bắt xe cũng không thật sự khó. Cũng không biết Lan Lan bên kia thế nào rồi? Nếu giờ tôi chạy về có lẽ còn có thể nhìn thấy kết quả đi!
Bắt xe, tôi nói địa chỉ cho bác tài. Bác tài vẻ mặt không vui nói chỉ có thể dừng cách ngã tư thôi, vì mấy ngày nay nghe nói tòa nhà Linh Linh có ma, tài xế taxi đều tin vào chuyện này.
Xe đi được hai con phố thì bác tài dừng xe. Tôi đang ngồi đằng sau bổ nhào tới trước, cũng may tôi kịp duỗi tay vịn vào ghế phía trước nếu không đầu đã bị đụng rồi.
“Làm sao vậy?” Tôi nhìn phía trước, đoán là có người qua đường hoặc chó mèo gì đó, nhưng chẳng có gì, tới xe trước mặt cũng không có.
Bác tài quay đầu lại nhìn tôi, thở hắt ra mới nói nói: “Không có việc gì, không có việc gì.” Hắn lại quay lại đi một lần nữa, khởi động xe, thấp giọng nói thầm: “Ta là hoa mắt đi!”
Tới nơi, tôi trả tiền, bác tài lại kiểm lại rồi mới nói: “Cô cẩn thận một chút, ban nãy lúc nhìn vào kính chiếu hậu thấy trên cổ cô toàn là máu, tôi còn tưởng chở ma nữa chứ!”
Tôi cười cười, hướng tới phía tòa nhà Linh Linh, nhưng càng đi càng thấy những lời hắn nói không đúng. Vì sao lại thấy máu trên cổ tôi? Trên cổ toàn là máu làm tôi nghĩ tới cảnh Tông Thịnh cắt cổ Thẩm Kế Ân.
Hơn nữa hiện tại Thẩm Kế Ân lại mất tích, Thẩm Kế Ân không phải là bám trên người tôi chứ? Chắc không phải, nếu không vừa rồi Tông Thịnh khẳng định có thể cảm giác được.
Lúc tôi tới tòa nhà Linh Linh thì Lan Lan cũng vừa xuống dưới. Cô ta vẫn không có động tĩnh, do mẹ cõng xuống. Tiên sinh đi theo sau. Tôi vội chạy theo hỏi thăm. Nhưng ngược lại, ông ta hỏi tôi trước: “Vừa rồi cô đi đâu vậy? Em gái à, làm chúng ta lo lắng. Ở đây không có đèn, sợ cô ngã.”
“Ta, ta sợ hãi liền xuống dưới trước.” Tôi nhìn Lan Lan, hô hấp vững vàng, hẳn là không có việc gì.
Tiên sinh nói: “Nên làm ta đều làm rồi, cô ta có thể tốt lên không thì đợi ngày mai xem biểu hiện mới biết được. Giờ đưa cô ta về ngủ một giấc.”
Mẹ Lan Lan cõng Lan Lan vốn dĩ đã cố hết sức, tôi vội chạy tới đón taxi. Sau khi đưa Lan Lan về nhà tôi lại nghĩ tới những lời tài xế taxi ban nãy nói. Càng nghĩ, càng cảm thấy khủng bố, vì sao ông ta nhìn tôi trong kính chiếu hậu lại nhìn thấy những hình ảnh rùng rợn như Thẩm Kế Ân vậy?
Lúc này cũng đã rạng sáng, hơn 1 giờ rồi. Mẹ Lan Lan còn chăm sóc cô ta, còn tôi biết đi đâu? Nhà Lan Lan thì nhỏ vậy, tôi cũng không nghĩ tới sẽ ở lại. Đứng ở đầu đường, nhìn ngọn đèn đường lạnh lẽo, tôi bắt taxi đi tới khách sạnn sa Ân.
Tôi chính là muốn đi tới khách sạn Sa Ân, tôi muốn đi tìm Vương Càn, tìm hắn hỏi rõ ràng, Thẩm Kế Ân rốt cuộc ở đâu? Hay là hỏi xem Thẩm Kế Ân thật sự ở trong thân thể của tôi? Cho dù trước kia thật sự thực sợ hãi khách sạn Sa ân nhưng hiện tại, tôi không thể không tiến vào khách sạn này lại lần nữa. Quá nhiều thứ chưa được giải đáp khiến tôi không rảnh để sợ hãi, chỉ muốn đi tìm đáp án. Chỉ có tìm được đáp án, tôi mới có thể biết Tông Thịnh vì sao lại làm như vậy?
Tôi đi giày sneaker, bước trên đá cẩm thạch phát ra tiếng động rất khẽ nhưng người trực quầy vẫn đứng lên, vừa vặn là đại tỷ hướng dẫn tôi lúc trước. Thấy tôi, chị cười : “Ưu Tuyền à, khuya vậy rồi em tới làm gì?” chị ta trang điểm khá dày, nên khi cười bao nhiêu nếp nhăn nơi khóe mắt đều rất rõ ràng.
“Đại tỷ, em thuê phòng. Đêm nay em chẳng có chỗ để đi.”
“Sao lại không có chỗ đi?! Sao không về nhà?”
“Nhà em ở trong thôn, giờ này không có xe bú. Taxi chưa chắc chịu chở, thôi chi bằng dứt khoát tại đây ở một đêm đi! Đại tỷ, giúp em lấy một phòng đi!”
“Uh, muốn phòng loại nào?” Đại tỷ sảng khoái đáp lời, còn đem sữa giành cho hội viên của khách sạn đưa cho tôi.
Tôi do dự một chút, bật ra số một phòng: “1604.”
Phòng này là lúc ấy Tông Thịnh đã ở khi đó. Tôi cũng từng ở phòng này một hai đêm. Khu vực lầu 16 lâu, xác định vững chắc có quỷ.
Đại tỷ hảo tâm nhắc nhở ta: “em thật đúng là muốn ở lầu 16 sao? Chuyện ở lầu 16 lâu em m không phải không biết, nếu không, cho em ở tại lầu 6 đi!”
“Không cần, đại tỷ. Cứ ở hòng trước kia em từng ở qua, em thích, căn phòng đó. hẳn là còn không có người ở đi!”
“Mấy ngày nay khách sạn đôgn khách lắm. Toàn hướng về phía nhà ăn với vết máu mà tới. Lầu 16 trên cơ bản đều ở đầy, chỉ có phòng 1604 còn trống. Chủ yếu là phòng gần với phòng có người chết phòng quá. Không phải có người nói nghe thấy tiếng có người kêu cứu mạng trong đường ống nước sao? Ống nước phong 604, cùng 1605, chính là tương thông.”
“Đường nước trong Khách sạn không phải đều thông suốt sao? Đại tỷ giúp em lấy phòng đó đi!”
Đại tỷ do dự một chút, còn muốn nói gì, nhưng vẫn không có nói ra, cho tôi làm thủ tục, đưa thẻ phòng cùng phiếu ăn sáng mai, thêm một phiếu ăn trưa hồng nhạt. “Cái này cũng đưa em đi, em lúc này mới lại đây, đã khuya mới có thể ngủ. Nói không chừng tỉnh ngủ bữa sáng cũngđã hết, chỉ có thể ăn cơm trưa.”
“Đại tỷ thật tri kỷ.”
Đại tỷ cười một cái, nhìn tôi đi về hướng thang máy bên kia. Lúc này thang máy trên cơ bản cũng không có ai, hai thang máy đều ngừng ở lầu một. Tôi đứng ở trước thang máy, cũng do dự một hai giây liền lựa chọn thang máy số 1.