Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 203.1

Nữ Nhân Này Máu Không Tệ!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Tôi cố suy nghĩ về Tông Thịnh, nhưng mãi vẫn không thấy cái gì thay đổi nhờ huyết khế như anh nói.

Cố gắng hơn, thậm chí tôi còn nằm trên giường nằm giang tay giang chân thành hình chữ đại 大 còn thấp giọng nỉ non: “Tông Thịnh, Tông Thịnh, Tông Thịnh……” tôi nhìn tới nhìn lui, vẫn chỉ thấy trần nhà màu trắng.

Màu trắng, dần dần mơ hồ, trong mờ mảo, tôi nhìn thấy màu trắng và màu đen như đánh nhau, rồi quyện vào nhau, sau cùng màu đen chiếm lĩnh. Trong màu đen, tôi thấy hình ảnh nhà hàng của khách sạn Sa Ân, như một thước phim, cảnh di chuyển từ nhà hàng đi vào khu vực bếp, giống như tôi đang đi tới bếp vậy.

Một bàn tay nam giới đẩy cửa nhà bếp ra. Trong bếp không còn ai, có lẽ đã đến giờ tan tầm của bếp, đến cả đèn hành lang cũng đã tắt. Bàn tay đó, tôi biết, chính là tay của Tông thịnh. Tôi dường như đang nhìn mọi thứ qua góc độ của Tông Thịnh, như đang ở trong người của anh.

Tôi kinh ngạc một chút, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tôi thật sự làm được. Trước đây Tông Thịnh từng tiến vào trong cơ thể tôi, mà giờ tôi cũng có thể nhìn mọi thứ qua đôi mắt của anh.

Tông Thịnh ngay lúc đẩy cửa ra, vừa muốn đi vào phòng bếp, đột nhiên từ khung cửa có một thi thể treo lủng lẳng đổ ập xuống!

Tôi xác định đó chính là thi thể, là một nam sinh khoảng mười mấy tuổi, bị sợi dây đỏ quấn lấy toàn thân, trói thành một góc độ vặn vẹo quỷ dị. Tay thân thì treo cao lên, khóe miệng nhếch lên, còn có máu chảy ra từ khóe miệng rơi xuống trên mặt đất. Mèo múp mời bạn đọc truyện tại gác sách và facebook của mèo, hoặc nghe audio book tại youtube kênh của Meo_mup nhé

Tôi muốn thét lên, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng lại phát hiện ra thân thể này căn bản là không phải của mình, nên không cử động được. Thân thể vẫn là Tông Thịnh, Tông Thịnh đẩy ra thi thể ra, đi vào trong bếp, thẳng tới bồn nước.

Gió lạnh thổi sau lưng. Anh quay người nhìn lại. Thi thể đang treo lủng lẳng kia đã rơi xuống, trên người dây đỏ  vẫn quấn, xoắn chặt lấy đầu cậu ta, đôi mắt chỉ còn lòng trắng nhìn thẳng về phía Tông Thịnh. 

Tông Thịnh lại quay người đi, lấy tay mở vòi nước, nói: “Đi như vậy không mệt sao?”

Vòi nước ồng ộc tiếng gió, sau đó mà máu loãng chảy ra ồ ạt. Phía sau truyền tới tiếng nói của nam sinh kia: “Sao anh biết tôi hóa trang? Hóa trang này là tôi mời chuyên viên trang điểm trong đoàn phim làm đó, tôi tưởng là hù chết anh rồi chứ?”

“Nhìn người chết không phải dùng đôi mắt để nhìn, mà là dùng cảm giác, nhìn chính là nhìn tử khí. Trên người của ngươi không có một chút tử khí. Đừng đùa nữa, đêm nay ở đây nhất định phải có người chết, cẩn thận một chút, bằng không kẻ đó sẽ chính là ngươi.”

“Tôi còn lâu mới bị mấy câu nói đó của anh hù dọa. Đêm nay tôi phải chơi ở đây, phải chết vài người thì mới kích thích chứ. Nước này…”

Lúc này cậu ta mới nhận ra thứ chảy ra khỏi vòi… kinh hoảng tới mức lắp bắp:

“Cái này, không phải thứ chúng ta đã thương lượng. Cái này… Đây là ngươi làm đúng không? Anh là tổ nào vậy?”

Tông Thịnh tắt vòi nước: “Không tổ nào cả. Bồn nước bên dưới đã có người bị giết lấy máu. Chúc mừng ngươi, đêm nay sẽ không chết. Bất quá người chết hẳn là ngươi có quen biết.”

“Anh… Anh nói cái gì?”

Tông Thịnh không để ý đến cậu ta, đi thẳng ra ngoài, đi về hướng nhà hàng: “Tốt nhất, các người nên ngừng trò chơi, tập hợp lại mà kiểm kê nhân số. Thẩm Kế Ân chỉ mới vài phút đã xuống tay rồi.”

Màu trắng dần cắn nuốt màu đen, dần dần, màu trắng chiếm cứ càng nhiều vị trí, những hình ảnh mơ hồ cũng dần biến mất trên trần nhà màu trắng. 

Tôi nhìn trần nhà trắng, tim đập dồn dập, cuối cùng là thế nào? Tông Thịnh thế nào?

Trong lúc tôi còn đang nôn nóng thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm. Tôi vội bật dậy vọt tới sau cánh cửa, cảnh giác không mở cửa. Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tông Thịnh: “Tông Ưu Tuyền, mở cửa!”

Sao Tông Thịnh có thể chạy từ nhà hàng lên đây nhanh vậy? Tuy trong lòng tôi có nghi vấn nhưng vẫn mở cửa ra. Tông Thịnh vẻ mặt nôn nóng đứng bên ngoài. Sau lưng anh lại là cô gái mặc áo choàng rộng, không có đầu, không có mặt, tay ôm theo một cái đầu người, chính là người đã gặp hôm nay. Tuy biết đó là đạo cụ nhưng khi nhìn thấy tôi vẫn thấy ghê ghê. 
Bình Luận (0)
Comment