Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 227.2

Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 227-2

Những số còn lại, chúng tôi tra Baidu, nhưng mà, không ta thì không biết, tra xong đúng là giật mình. Tông Đại Hoành vậy mà thật sự có tiểu tam! 

Có đúng là tiểu tam hay không chúng tôi không thể khẳng đinh nhưng có một cô gái trẻ xinh đẹp thường xuyên liên lạc, có cuộc gọi, và vô cùng nhiều tin nhắn. Cô gái đó dùng số di động này đăng ký rất nhiều ID trên internet, vào xem thì toàn là ảnh selfie, thậm chí còn lộ hàng.

Vợ của Tông Đại HOành ở quê, không cường hãn như bà Tông Thịnh nhưng cũng là một phụ nữ thẳng tính, bằng không cũng không khiến một trưởng bộ phận như gã đi hỗ trợ làm nông. 

Tông Thịnh chỉ chỉ vào số điện thoại cô gái đó, nói: “Em xem tìm cơ hội báo cho bà chuyện này. Nếu Tông Đại Hoành dám động tay động chân gì, thì kêu vợ lão tới xách cổ về. Cứ ở đó mà phá thối dự án.” 

Tôi cười ha hả: “Như vậy, có phải quá âm hiểm hay không?”

“Hắn tự trách mình đi. Ông anh bao năm nay còn chẳng dám làm gì, Tông Đại Hoành thật là dám qua mắt mọi người.”

Tôi cười, phảng phất hình dung cảnh bà vợ của Tông Đại Hoành tay cầm cây chày giặt đồ chạy đuổi theo lão vòng quanh thôn. Sáng nay chúng tôi còn vắt óc nghĩ cách để khiến cho lão rời khỏi dự án, giờ lão tự mình gây chuyện. Loại chuyện này để cho bà biết thì chắc chắn bà sẽ kể cho vợ của lão, bà vốn là người như vậy. Đến lúc đó dù cho Tông Đại Hoành có oánh trách bà thì cũng không dám nói ra.

Ngồi tra xét cả buổi tối, tới gần 1 giờ sáng chúng tôi mới xem xét xong toàn bộ danh sách, tôi vươn vai vặn mình. Nhìn Tông Thịnh đem hai số có vẻ khả nghi ra viết trên một tờ giấy. Tôi hỏi: “Giờ sao?” 

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: “Tin tưởng công nghệ cao! Ngày mai tìm người làm hai cái thẻ nghe lén, em có cách nào không?” 

“Để em hỏi thử, có bạn em có thể biết.”

Anh xoay người nằm lên giường, xoa xoa giữa ha Mèo Mụp i chân   mày. Tôi cũng nằm xuống bên cạnh nói:  “Không biết Ngưu Lực Phàm bên kia thế nào? Thẩm Hàm sẽ không thật sự sinh khí sai người giết Ngưu Lực Phàm đi.”

“Có khả năng. Thẩm Hàm chính là một đại tiểu thư. Bệnh Công chúa quá nặng.”

“Muốn gọi điện thoại hỏi một chút hay không.”

“Thôi, trễ rồi, mai đi rồi tính, mai nếu Ngưu Lực Phàm có thể đi ăn sáng cùng thì nói với hắn, chúng ta muốn tìm đồ ở kim đàn ông nội anh ta. Coi anh ta có thể cho chúng ta khai mộ không.” 

“Hình như làm vậy thì không được may mắn.” 

“Vậy thì đổi thành điềm lành. Nửa tháng nữa trời sẽ lạnh. Dùng phương pháp di dời để khai mộ, tế thêm vàng nữa, như vậy hẳn là không thành vấn đề. Chỉ cần Ngưu Lực Phàm đồng ý là được.”

“Nếu hắn không đồng ý thì sao?”

Tông Thịnh trầm mặc. 

Tôi cảm thấy nếu đây chỉ là một người không quen biết thì Tông Thịnh khẳng định sẽ nói, vậy thì chúng ta liền đi trộm mộ. Nhưng, Ngưu Lực Phàm giúp chúng tôi nhiều như vậy, lại là bạn tốt của chúng tôi, những chuyện thế này vẫn cần có cự đồng ý của hắn, sau đó tìm cho hắn một miếng đất tốt để thực hiện dời mộ.  

Tôi nhắm mắt lại. Mệt quá. Đột nhiên, bàn tay gác sách vuốt ve trên bụng tôi, tôi mở mắt, vội nói: “Em thật sự mệt lắm, Tông Thịnh.”

“Uh, anh biết, ngủ đi.”

Anh rút tay lại rồi đi tắt đèn. Trong bóng đêm tôi nghe anh nói khẽ: “nếu như em có thai thì cứ xin đi. Giống như bà nói vậy, cho anh lưu lại hậu duệ. Anh cũng sẽ giống như ba của Ngưu lực phàm, bảo vệ thật tốt cho con, để cho con rời xa tất cả những chuyện này.”

Trước đây anh đã từng bài xích việc có con tới như vậy, hiện tại lại chủ động cùng tôi nói chuyện muốn có con, trong bóng tối tôi xoay người đem đầu dựa vào cánh tay anh, ôm chặt lấy anh không buông tay.

Khi gặp lại Ngưu Lực Phàm là do hắn sang chỗ chúng tôi. Hắn nói rằng biết Tông Thịnh sẽ phải dùng xe để đi làm nên lái xe sang đây, lại còn mang cả bữa sáng đến cho chúng tôi nữa. Lúc xuống nhà mở cửa cho hắn tôi thấy cả khuôn mặt hắn đã sưng như cái đầu heo! Trong tay lủng lẳng bịch đồ ăn sáng nhào vào bếp, ném chìa khóa xe lên mặt bàn ăn.

Tôi đi theo hỏi: “Thẩm Hàn nói như thế nào? Sao lại bị đánh thành như vậy, nhất định là cô nàng bực tức lắm rồi. Nếu là em mà bạn trai lại như vậy em cũng sẽ tức giận mà động thủ!”  

“Đúng vậy, cô ta nổi cơn điên lên. Ban đầu đang nói bình thường, cô ta nói là Mèo Múp chỉ cần tôi tới bệnh viện ký tên là được, tiền cô ta có, đại tiểu thư không quan tâm mấy đồng tiền cỏn con của anh. Nhưng ai biết anh vừa hỏi, anh vẫn luôn có dùng biện pháp an toàn sao lại có thể có bầu, thì cô ta trở mặt đánh như vậy đó. Hứ, dù cho là anh thì sao, nói rõ là được, đánh cái gì mà đánh?!” (Mèo: Phải tôi thì tôi cũng đập cho nát bét!!!)

“Đáng đời!”

“Giờ thì hay rồi, cô ta kêu không phá nữa, muốn sinh con ra, sinh xong thì đi kiểm tra DNA, nếu là con anh thì anh tự nuôi con, cô ta gả cho soái ca nước ngoài là xong. Cô ta phải dùng con để trừng phạt anh cả đời. Anh… anh là đáng đời.”

“Cô bé còn chưa đủ tuổi, nói chuyện lý lẽ với cô nàng đi.”

“Nói không thông! Trong nhà đó sao không có người lớn nào dạy dỗ cô ta vậy chứ?”

Trong lòng tôi nổi cơn điên, có người lớn thì liệu có đến phiên nhà anh đi khi dễ người ta sao?

Tông Thịnh cũng xuống nhà, không nói tiếng nào. Ngưu Lực Phám hỏi chuyện hôm qua ra sao, nhưng nhìn mặt hắn vậy, chúng tôi quyết định chờ thêm vài ngày nữa.

Tông Thịnh lái xe chở chúng tôi vào nội thành. Ngưu Lực Phàm đã cả đêm không ngủ nên về nhà ngủ. Tôi thì đi tìm bạn học làm thẻ nghe lén. Tông Thịnh thì lại bận rộn chuyện ở tòa nhà Linh Linh. 

Tôi cảm giác hiện tại Tông Đại Hoành càng ngày càng làm càn, nếu không tập trung theo dõi thì những nỗ lực thời gian qua của chúng tôi sẽ thành công cốc. Chúng tôi muốn trước khi lão kịp động thủ gì đó thì đem tống  lão về quê.

Hơn mười giò sáng, tôi đến trước cửa công viên trò chơi.

Lúc này, bên trong công viên trò chơi đã rất đông người. Thứ sáu, tuy còn vắng hơn cuối tuần một chút nhưng vẫn đông hơn ngày thường rất nhiều. 

Tôi đứng ở cửa, nhắn tin cho bạn học. “Dương tử, cậu ở đâu? Tớ đứng ở cửa.” 

Chúng tôi học ngành quản lý khách sạn, hầu hết đều được trường phân công thực tập ở khách sạn G a c s a c h. Nhưng ở những khách sạn lớn thường chỉ có thể thực tập, không có khả năng được giữ lại làm việc. Nhiều bạn học sẽ đi theo con đường tự m ình tìm chỗ thực tập để rồi tìm việc lam luôn. Dương Tử chính là một trong số đó. Cậu ta chính là người duy nhất trong khoa nhận việc ở công viên trò chơi.

Không có ai trả lời, có lẽ còn đang bận việc gì rồi.

Đột nhiên có người vỗ vai tôi, tôi quay đầu lại thì sửng sốt. Người vỗ vai tôi hóa ra là một chú sói xám to lớn. 

Thấy tôi kinh ngạc, chú sói liền cởi cái đầu to sụ ra, Dương Thụ cười với tôi: “Cậu sợ à?”

“Cậu ở đây làm Sói xám sao?”

“Ngày thường tớ bán vé. Thứ bảy và chủ nhật mới hóa thân sói xám lớn. Hơn 60 tệ một giờ. Đi thôi, tớ dẫn cậu tìm chỗ nào đó ngồi xuống  nói chuyện, cậu tới tìm tôi nhất định có việc.”  

Dương Thụ cười nói, thấp thoáng lúm đồng tiền trên má. Thật là một anh chàng đẹp trai.
Bình Luận (0)
Comment