Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 249.2

Xe dừng ở bãi đậu xe phía sau khách sạn, chính là nơi lần trước Ngưu Lực Phàm làm pháp sự. Thấy thời gian còn dư dả, bọn họ cũng bắt đầu chậm rãi chuẩn bị.

Hai nam nhân lấy bàn lớn từ sau xe bán tải xuống, trải vải đỏ lên, đặt lư hương, giá cắm nên. Động tác nhịp nhàng. 

Sau khi mọi thứ đều sẵn sàng, vì chưa đến giờ nên chúng tôi vẫn chưa bắt đầu. Chẳng phải người ta vẫn nói là pháp sự phải đợi đến giờ lành sao? Còn pháp sự nào làm lúc nửa đêm ư? Câu hồn đó, tìm quỷ đó, không tìm lúc nửa đểm thì tìm vào lúc nào?

Ba người chúng tôi ngồi dưới gốc cây to ở bãi đạu xe, uống nước, cùng nhau nhìn tòa nhà đen ngòm trước mặt, suy nghĩ trong lòng mỗi người đều không giống nhau. 

Trầm mặc một hồi lâu, Ngưu Lực Phàm đột nhiên nói: “Có thể nghĩ cách, cùng Thẩm Hàm liên hệ không? Cô ấy ở trong đó, ở phòng nào đây? Hai người nói đi, chỉ là một nữ sinh bé nhỏ, còn bị nhốt lại, cô ấy liệu có sợ hãi không?”  

Tông Thịnh buông bình nước trong tay xuống. “Có chút khó. Thẩm hàm là người sông, còn là thai phụ, năng lượng của bản thân rất lớn. Giai đoạn này Vương Càn chắc chắn không có cách nào tiếp xúc được cô ấy.”

Tôi nghĩ lại trong phim, hỏi: “Nhưng trong phim đó, hay có cảnh vợ chính thất bị hại chết, tiểu tam mang thai, người vợ đi tìm tiểu tam báo thù đó?”

“Giả!” Tông Thịnh nói, “Cho dù muốn báo thù thì cũng phải sau khi sinh em bé ra. Có khả năng là có chuyện ở phòng sinh thôi. Cũng có nhiều khi là sau khi đứa nhỏ được vài tuổi, vẫn sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Nhưng tuyệt đối không có khả năng xuống tay với thai phụ.”

Tôi bặm môi: “Dùng quỷ không được, vậy dùng đạo pháp thì sao?” 

Ngưu Lực Phàm cũng phụ họa: “Đúng vậy, dùng đạo pháp thì sao? Tôi, tôi từng xem sách có nói bắc được cầu là có thể liên hệ”  

“Từng làm chưa?”  Tông Thịnh hỏi.

Ngưu Lực Phàm vội lắc đầu: “Ai có thể nghĩ ra loại chuyện này chứ!”

“Cầu? Nó giống như huyết khế giữa chúng ta vậy?”

“Đó chỉ là một loại, cầu có thể có rất nhiều loại, nhiều hình thức.” 

Vừa nói, Tông Thịnh vừa đứng dậy cầm lấy một lá bùa từ trên bàn thờ, xé xé vài cái thành hai người giấy dính liền với nhau. Sau đó, đặt người giấy trên bàn thờ, băt quyết niệm chú, cuối cùng dùng kiếm chỉ vào người giấy vẽ bùa. Xong xuôi, anh xé tách hai người giấy ra, đưa một cái tới trước mặt tôi: “Khách sạn này ở cửa có kết giới, đồng tử không có cách nào đi vào. Phải có người đem nó đưa tới bên trong khách sạn. Ưu Tuyền, em đi là thích hợp nhất.”

Tôi đứng lên, nhận lấy người giấy kia đặt trong tay, có chut khẩn trương: “Mang vào là được sao?”

Ngưu Lực Phàm cũng vội đứng lên, nói: “sao lại là cô ấy? Để tôi làm cho!”

“Chút nữa anh còn phải làm pháp sự, thời điểm này tốt nhất là tĩnh tâm. Nếu anh làm việc này thì cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng. Còn tôi là quỷ thai, trận pháp này đã thành, nếu tôi vào trận Thẩm Kế Ân sẽ cảm nhận được. Thương thế của hắn như vậy là vì tôi, anh cảm thấy gã sẽ bỏ qua cho tôi sao? G a c s a c h 

Cho dù tôi có bản lĩnh biến đồ quái vật nửa người nửa thi này thành thi thế, nhưng nếu tôi bị thương chết đi, thì 3 tháng sau ai tới phá trận của Lão Bắc đây? Hay là chúng ta trong vòng 3 tháng cũng giết Lão Bắc là xong?”

“Không cần không cần không cần, em đi, em đi.” Tôi chưa bao giờ dám nghĩ để cho Tông Thịnh trực tiếp động thủ giết người, nếu như vậy, nửa đời sau chẳng lẽ phải ở trong tù sao? Hiện tại chúng ta đang đi đường vòng cứu nước. Nhưng mà, dùng phong thuỷ giết người lại không trái pháp luật. Bọn họ Thẩm gia chính là làm như vậy, chúng ta chỉ có thể xem như là lấy gậy ông đập lưng ông.

Tôi nhìn Tông Thịnh hỏi: “Em đưa vào rồi sao nữa?”

“Thổi một hơi cho nó tự bay đi, sau đó em quay lại đây. Cái ở bên này sẽ truyền tin tức lại cho chúng ta.”

“Được, em có thể hoàn thành.” 

Tôi vừa muốn rời đi, Tông Thịnh đã kéo tay tôi lại: “Ưu Tuyền, nếu thấy bất cứ điều gì bất thường thì em phải lập tức quay lại. Thẩm Hàm tạm thời an toàn, dù không liên lạc được cũng không sao!” M e o m u p

Ngưu Lực Phàm cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta còn 3 tháng lận!”

Tôi quay sang gật đầu với bọn họ rồi nhanh đi về phía cửa bãi xe. Tuy tôi rất hồi hộp, vừa đi, vừa nắm chặt hình nhân giấy, chỉ sợ lơ đãng nó bay mất; nhưng tôi vẫn biết chuyện này rất đơn giản. Khách sạn đã ngừng kinh doanh nhưng cửa không khóa, tôi chỉ cần đi vào cửa chính, thổi một hơi vào người giấy rồi rời khỏi là xong, nhiệm vụ chỉ cần vài giây là hoàn tất.

Tôi bước nhanh qua cửa chính khách sạn, quả nhiên cửa vẫn mở, đèn trong sảnh vẫn bật. Tuy không phải rực rỡ đèn chùm như trước đây, nhưng những ngọn đèn lớn đều bật. Ở đây hoàn toàn im ắng, không một bóng người. 

Đèn còn bật có lẽ do còn Thẩm Hàm ở đây. À, còn một Thẩm Kế Ân nữa. Nói không chừng Lão Bắc cũng ở chỗ này. Bất quá cửa còn cách tôi khoảng hai mét. Đi sang đó rồi thổi một cái là đi nào.

Tôi nắm chặt người giấy, hít thở chậm chạp, tự nhủ trong lòng: “Nhất định phải thành công, nhất định phải thành công, thực dễ dàng, thổi một hơi rồi chạy lấy người.”

Tự cổ vũ bản thân, tôi bước nhanh vào cổng khách sạn. Vào cửa hai ba bữa rồi đứng yên, tay cầm người giấy, nhìn quanh, không phát hiện gì dị thường. Tôi cẩn thận đặt người giấy trong lòng bàn tay, thổi một hơi thật mạnh. Tôi còn sợ thổi nhẹ quá người giấy không bay được, nên tôi thổi vô cùng mạnh, như thể dồn toàn bộ hơi trong cơ thể để thổi. 

Người giấy đó quả thật bay lên, nhưng không rơi xuống mà chầm chậm bay lơ lửng trong không trung, chậm rãi quay vòng như đang tìm đường.

Tôi quên mất việc thổi rồi đi ra ngoài, cứ đứng ở cửa nhìn nó quay quay. Cuối cùng nhìn thấy nó bay lên lầu rồi mới nhớ ra phải bỏ chạy.

Nhưng tôi vừa bước chân ra khỏi cửa thì nghe thấy trong không khí có tiếng “phực” lên rất nhỏ, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy người giấy mới tới cần cầu thang đã bị cháy lên thành ngọn lửa đỏ, là là bay xuống. Trong không khí có mùi khét. Trong nhất thời, tôi luống cuống không biết phải làm gì? Tôi có thể làm gì?

Tôi nhìn theo người giấy từ từ rơi xuống, cuối cùng thành một đám tro. Một trận gió thổi đám tro về hướng tôi. 

Ngay lúc này chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi kinh ngạc một chút mới hồi phục tinh thần lại, vội nghe máy và rời khỏi khách sạn.

Trong điện thoại vang lên tiếng Tông Thịnh: “Trở về ngay.”

Chuc các bạn cuối tuần vui vẻ. Hẹn Tối Nay gặp lại!
Bình Luận (0)
Comment