Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 250.2

Ngưu Lực Phàm lại đem bức tượng quấn vải đỏ kia đưa tới trước mặt Tông Thịnh. Do đặc thù cơ thể của Tông Thịnh giúp anh có thể dễ dàng giao tiếp với ma quỷ, nhưng anh chỉ nhìn khi Ngưu Lực Phàm đưa bức tượng qua, không nhận mà còn nói: “Anh muốn siêu việt như ông mình, vậy phải tự nghĩ cách đi. Ngưu Lực Phàm, anh phải biết rằng, cái kia trận là do nhà anh bày ra, nên phận làm con cháu anh phải phụ trách giải quyết nó.”  

“Nhưng cái trận này là do Lão  Bắc tiếp nhận. Cậu là cháu của lão, chẳng phải cậu cũng phải có trách nhiệm sao?” 

Tông Thịnh khẽ thở dài, rồi nhận lấy bức tượng, nói nhỏ: “Tôi cũng giống anh, và tôi cũng không biết nên thay ông nội anh vui hay buồn nữa đây.”

“Tôi không làm đại sư được, ít nhất thì tôi cũng không hại ai.”

Ba chúng tôi ra phía sau hiệu cầm đồ, chỗ Ngưu Lực Phàm dùng để tiếp đãikhách  đặc biệt. Chỗ này không có điện thờ.

Tông Thịnh dùng nước trong, vẽ gì đó trên mặt bàn, rồi  mở tấm vải đỏ ra, để bức tượng đặt trên  vết nước, nói: “Được rồi, hai người thử cùng cô ấy xem sao, xem cô ấy có buồn nói chuyện với không.”

Ngưu Lực Phàm nhìn bức tượng, hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy?”

“Trước khi vết nước khô hết thì có thể giao tiếp.”

Tôi vội hỏi: “Tinh Tinh, Tinh Tinh, cậu ở đâu? Có thể nghe thấy tiếng tôi không?”

Tiếng tôi vừa dứt thì thấy bức tượng khẽ lay động, sau đó có tiếng của Tinh Tinh: “Thả tôi ra! Thả tôi ra ngoài! Tôi không muốn bị nhốt ở đây.”

“Tinh Tinh, cậu bình tĩnh một chút, bọn tớ sẽ không làm cho cậu bị thương tổn gì hết. Rốt cuộc, cậu đã gặp chuyện gì? Cậu… cậu chết như thế nào?”

“Chết? Ta đã chết sao? Ngươi là ai! Vì sao lại nói ta đã chết! Các ngươi thả ta đi ra ngoài! Ta muốn báo án!”

Tôi nhìn Tông Thịnh đang bắt đầu pha trà ở bên kia, dáng vẻ dửng dưng như kẻ qua đường, mà Tinh Tinh thậm chí cũng chưa biết mình đã chết.

“Tinh Tinh, tớ là  Tông Ưu Tuyền, cậu đã chết ở trên giường trong ký túc xá ở trường. Cậu không đến chỗ hẹn với bọn tớ. Cậu nghĩ lại xem, cậu nhớ được những gì? Bọn tớ sẽ đưa cậu về nhà với ba mẹ.”

Bức tượng im lặng, một lúc sau mới phát ra âm thanh: “Tớ, tớ thật sự đã chết sao?” cô nức nở. “Tớ không biết đã xảy ra chuyện gì. Tớ nằm mơ, thấy bị người ta cắt cổ, rồi bị nhốt trong chỗ tối tăm này, không nhìn thấy gì cả. Tông Ưu Tuyền, cứu tớ với, tớ không muốn chết.” 

Tông Thịnh bưng trà, chậm rãi hỏi: “Kẻ rót rượtu cho cô, và kẻ cô nhìn thấy trong mơ có đặc điểm gì?”

“Nam nhân kia? Là nam nhân kia hại chết tớ sao?”

“Cô nói trước nói xem hắn có đặc điểm gì.”

“Hắn, hắn rất trẻ, có vẻ mới chỉ  khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại có dáng vẻ vô cùng chững chạc, vô cùng đẹp trai, giống như minh tinh Hàn Quốc vậy.”

Tông Thịnh nhìn bức tượng, nói: “Có thể nói gì hữu ích không?”

“Hắn, hắn giống như rất thích đi du lịch. Hắn cùng ta nói rất nhiều về du lịch, thấy ta hứng thú thì hắn bảo nhà có mở công ty du lịch, có thể cho ta đi theo đoàn miễn phí. Ta, ta cũng là bởi vì hắn nói chuyện như vậy, mới cùng hắn uống rượu. Hu hu hu”

Xác thật là Thẩm Kế Ân! Phải nói là Thẩm Kế Ân khoác da người khác!

Tông Thịnh chậm rãi uống trà, nói: “Đưa địa chỉ nhà ngươi cho ta, ta sẽ đưa ngươi về nhà để ba mẹ ngươi làm lễ siêu độ cho ngươi”

Ngưu Lực Phàm ở một bên vội vã hỏi: “Khoan khoan, chuyện là, ngươi ở khách sạn Sa Ân cũng vài ngày có gặp cô gái nào trong phòng, khoảng 17 tuổi, thật xinh đẹp. Mà cô ấy, cô ấy đang mang thai.”

Trương Tinh Tinh còn đang ở kia khóc, chưa thể tiếp thu việc mình đã chết. Cô ta vừa khóc vừa nói: “Không có, ta vẫn luôn ở một chỗ tối đen. Cơn ác mộng này bao giờ mới hết đây?”

Trương Tinh Tinh thực đáng thương, đến tận giờ vẫn không thể tiếp nhận được việc mình đã thật sự chết rồi.

Vài phút sau, bức tượng lại bị trùm tấm vải đỏ lên, Tông Thịnh tự tay cột sợi dây đỏ lại. Ngưu Lực Phàm liền ngồi ở bên cạnh Tông Thịnh, nhìn anh cột dây.

Tôi hỏi: “Làm sao mới có thể đưa TinhTinh trở về. Ba mẹ cô ấy liệu có thể tin tưởng chuyện quỷ quái sao?”

Tông Thịnh không ngẩng đầu, vẫn cắm cúi cột dây lại và nói: “Dù cho ba mẹ cô ấy trước đây không tin, nhưng giờ nhận cái này cũng sẽ tin. Rất nhiều người đều là như thế này, chờ đến chân chính xảy ra chuyện, mới có thể tin tưởng mọi chuyện.”

“Mấu chốt là làm sao mà đưa?”

“Viết một tờ giấy kể lại, đóng gói rồi kêu chuyển phát nhanh đưa qua là xong.”

Tôi ngừng thở! Hóa ra những điều được viết trong mấy cuốn tiểu thuyết đó kiểu như nhận một gói hàng và mở ra có một hồn ma, có thể thực sự trở thành hiện thực.

Bận rộn mãi, cuối tuần cũng kết thúc. Sáng sớm thứ hai chúng tôi đi làm. Những người trong nhóm dự án cao ốc Linh Linh gần như đã có mặt ở đó. Tiểu Trần bên này đã bắt đầu phân công lịch làm việc và nghỉ luân phiên.  

Tông Thịnh liền ngồi ở bàn làm việc của mình, cùng Tông Đại Hoành bàn việc. Tôi không nghe rõ, nhưng đại khái là Dự án Cao ốc Linh Linh đã có thể tiếp tục. Tông Đại Hoành hỏi Tông Thịnh có cần cúng bái gì không? Tòa nhà đó còn đầy vết máu.  
Bình Luận (0)
Comment