Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 262

“Không, còn có thể thế nào? Ưu Tuyền, em sao đang yên đang lành em lại nghĩ tới chuyện đi giả quỷ dọa người a. Loại chuyện này, nếu như bị người ta phát hiện, bị tố cáo, thì sẽ bị yêu cầu bồi thường tinh thần đó.”

“Không thể cứ như vậy.” Tôi kiên trì, “Nếu là như vậy, cao ốc này liền có khả năng...” Tông Thịnh bị bọn họ nghĩ cách dụ đi rồi, tôi không thể trơ mắt thấy kế hoạch của bọn chúng thực hiện được, tôi nhất định phải làm cho nữ tổng giám đốc kia từ bỏ việc đấu thầu lần này, bất kể là dùng biện pháp gì. Nếu là dọ quỷ không thành, dù tôi phải đi cầu xin cô ta cũng được. Tôi liền đi theo cô ta nói rõ, toà nhà này chúng tôi rất cần, chuyện này liên quan đến vận thế và sức khoẻ của người ở khu vực phụ cận. Thậm chí có khả năng sẽ có người bởi vì cái này mà tử vong. Chúng ta cần phải lấy được toà nhà này để tới bày trận lấy chống lại bên phía khách sạn Sa Ân kia.

Nhưnh nếu tôi nói vậy liệu cô ấy có tin tôi không?! Sẽ nhường cơ hội kiếm tiền này cho tôi hay không?

Nghe nói những người làm nghề địa ốc chỉ vì đấu thầu, mà thuê sát thủ giết người, giết đối thủ cạnh tranh. Chứ chưa từng nghe nói có ai nhường ai. Có đôi khi, quỷ ma cũng không có thể nào tác động gì đến ham mê lợi ích của họ.

Ta không biết phải nói như thế nào cùng Ngưu Lực Phàm, cũng không biết hắn có thể giúp tôi hay không. Bất quá vài giây sau, suy nghĩ của tôi xoay chuyển.

Tôi kéo Ngưu Lực Phàm đứng lên, phải dùng sức mới kéo được hắn đang ngồi xổm dưới đất lên.

“Ngưu Lực Phàm, cô gái trên đó, là đã chết hả.”

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, có chút khó hiểu sao tôi tự dưng hỏi thế, hắn vẫn luôn nhìn tôi. Một hồi lâu mới nói: “Nhìn dáng vẻ là đã chết. Em không phải là nghĩ hiện tại trở lên cướp tiền ngừoi chết chứ.”

“Nghĩ gì vậy! Đêm nay chúng ta là tới giả quỷ hù nữ TGĐ công ty địa ốc Tận Tâm mà, giờ không cần chúng tôi giả vờ đã có sẵn quỷ rồi.

Cô ta nói tới việc đấu thầu hai đêm trước, giờ cao ốc này có người chết, lại còn chết theo cách kỳ lạ như vậy, anh cảm thấy nếu anh là TGĐ kia anh còn muốn mua toà nhà này sao?!”

“Nếu là anh, anh khẳng định sẽ không a. Nhà anh không có nhiều tiền vậy.”

Tôi hung hăng đập hắn một cái: “Nếu anh là TGĐ thì sao?”

“Cô ta là nữ, anh là nam!”

“Đứng đắnđi, em nói nếu là ann, anh còn mua hay không mua? Dù sao là em, em khẳng định sẽ không mua.”

“Khó nói, chúng ta đều là tiểu nhân vật, bọn họ là đại lão tổng, nói không chừng người ta cảm thấy đây là cơ hội, có thể ép giá thì sao?”“Hoặc là bởi vì có người chết ở bên trong, đấu thầu liền phải dời lại sau thì sao? Thật tốt quá, có thể lùi lại sau cũng không tồi. Ít nhất có thể chờ đến khi Tông Thịnh trở về.” Tôi nói. Tuy rằng cô gái kia đã chết, từ góc độ chủ nghĩa nhân đạo mà nói, tôi không nên có suy nghĩ như vậy trong lòng, nhưng là cảm giác đây là vận mệnh chú định ông trời giúp chúng ta đó.

Tôi nở nụ cười: “Chờ đi, chúng ta hiện tại cứ như vậy chờ, nhìn xem xử lý như thế nào. Tôi qua bên kia mua hai ly mì, chúng ta ngồi ở bên dưới tàng cây ăn, chờ xem sự tình tiến triển ra sao.”

Nói xong, tôi đi mua mì. Cửa hàng tiện lợi có nước sôi thuận tiện pha mì. Mười phút sau tôi quay về tới cửa toà nhà đưa cho Ngưu Lực Phàm ly mì.

Chúng ta hai người ngồi ở trước cửa toà nhà, ngay chỗ cây cột bằng cẩm thạch nhìn chằm chằm theo dõi tình hình trong cao ốc.

Căn phòng xảy ra chuyện trên lầu chín dường như loé lên vài cái, không biết còn quỷ ở đó không. Cô gái kia không phải đã chết sao? Còn cái gì mà hù doạ nữa.

Tôi ăn mì gói, nói với Ngưu Lực Phàm nói: “anh nói, vừa rồi kia đôi mắt cô hái kia vẫn luôn nhìn ra cửa, không biết có nhìn thấy chúng ta không?! Cảm thấy chúng ta không có cứu cô ấy, cho nên oán hận chúng ta, mà muốn hại chúng ta không?”

“Đừng nói cái này, nói ra khiến anh sợ đó. Ăn không vô đó.”

Hút mì sùm sụp được hơn nửa ly tôi vô tình liếc nhìn cái cây bên cạnh, tôi liền thấy một cô gái bị vải đỏ trùm lên mặt treo trên cây… cô gái đó mặc váy ngủ trắng… chính là người vừa chết ban nãy trên lầu.
Bình Luận (0)
Comment