*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edited by Meo_mupNgưu Lực Phàm nói xong thì vỗ mạnh tay vào vô lăng. Tôi vội nói:
“Anh không cần phải khó xử! Không phải là còn tới hơn hai tháng sao? Hai tháng sau thì dù chúng ta không có cách nào ngăn cản việc bọn họ làm với Thẩm Hàm hoặc đứa bé. Có lẽ nửa năm nữa, ‘ưu phẩm’ mà Tông Thịnh làm xong cũng có thể ảnh hưởng tới bên đó.”
“Tông Ưu Tuyền, chuyện này em thật sự không hiểu. Cuộc chiến về phong thủy này yếu tố quan trọng nhất là đối kháng năng lượng. Nó giống như gần mực thì đen, gần đèn thì sáng đó. Năng lượng đều có thể tác dụng tương hỗ với nhau. Như bây giờ, tòa nhà Linh Linh của các em có mức năng lượng là 30, còn khách sạn Sa Ân của bọn họ tuy trận thế chưa thành nhưng mức năng lượng đã là 50.
Sau khi tòa Ưu Phẩm kia hoàn công thì thành 100, diệt được bên kia 50. Tuy nhiên, nếu bọn họ đã dùng Thẩm Hàn hoàn tất trận kia thì khách sạn Sa Ân như có thêm một tầng khôi giáp đao thương bất nhập. Còn có thêm thu hút các thứ từ bên ngoài bổ sung năng lượng thành luôn 180.
Tới chừng đó thì nó xử lý Ưu Phẩm của em đó. Tòa nhà sẽ bị vấn đề trong kinh doanh, ở lâu sẽ bị ảnh hưởng, rồi lại tích lũy oán khí, sau cùng lại thành một bộ phận cung cấp oán khí cho Sa Ân… không biết chừng, bị trận kia ăn luôn.”
“Lợi hại vậy sao?” Tôi rụt đầu, chuyện này thật sự tôi không hiểu.
“Cho nên, Thẩm Hàm rất quan trọng, đứa bé trong bụng cô ấy cũng rất quan trọng.”
“Anh có cùng Thẩm Hàm nói qua chưa? Nếu Thẩm Hàm theo phe chúng ta thì sẽ có thể có cơ hội thắng.”
“Ngày đó sau khi Tông Thịnh tới khách sạn, anh tới lôi cậu ta ra thì có lên lầu tìm Thẩm Hàm. Cô ấy khóc lóc trong phòng, cũng chẳng có ai canh gác. Nói cô ấy bị giam lỏng thì có vẻ là không phải, là cô ấy không muốn ra ngoài mà thôi.
Thật sự ngay từ đầu khi ở cùng cô ấy anh đã sai rồi. Vì anh phủ nhận việc đứa bé là con của mình đã khiến cô ấy thay đổi suy nghĩ, muốn sinh đứa nhỏ ra rồi thảy cho anh nuôi để làm bằng chứng là con của anh. Tông Thịnh khi đó cũng vậy, cậu ấy nghĩ rằng phá thai sẽ là điều sai trái. Thẩm Hàm là đứa con nít, nghe thấy thì sợ, càng không chịu phá thai.
Hơn nữa, cô ta thực ra chỉ là một đứa bé, nên không thể hiểu được đứa nhỏ là trách nhiệm của mình. Trong mắt cô ấy, sinh đứa con ra, quăng cho anh là được. Cô ấy chia tay anh, tiếp tục rong chơi là được.
Lúc trước, sao anh lại quan hệ với đứa nhỏ như vậy cơ chứ?!”
Tôi lườm hắn. Chuyện này không phải tự hắn làm sao, chẳng lẽ nghĩ chưa thông?