Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 265

Edited by Meo_mup

Ngưu Lực Phàm thật cẩn thận mà đem cây lau nhà lấy ra, trên tường trống trơn không có gì cả. Khách sạn ngưng kinh doanh đã lâu nên cây lau nhà cũng khô khốc, không có tí vệt nước nào trên tường. Càng đừng nói tới khuôn mặt quỷ nhô ra từ trên tường.

“Vừa rồi anh có nghe thấy gì không?” tôi run rẩy hỏi.

“Nghe được.” Ngưu Lực Phàm nói, “Hình như là…… Vương Càn!”

“Vừa rồi mặt quỷ chính là Vương Càn. Nói như vậy, hiện tại, Lão Bắc bọn chúng không khống chế được Vương Càn.”

“Khó trách Lão Bắc bên kia lại gấp tới vậy, phải dùng tới đứa nhỏ trong bụng Thẩm Hàm, bọn chúng có lẽ không còn biện pháp khác nữa. Thẩm Kế Ân nếu đã xảy ra chuyện…”

“ Chờ đã, đợi đã.” Tôi ngắt lời Ngưu Lực Phàm, “Thẩm Kế Ân thân thể sẽ thối rữa. Đó là thân thể Thẩm Kế Ân hay là thân thể của người con trai kia bị thối rữa?” Tôi tự mình hỏi, rồi tự mình tưởng tượng ra hình ảnh kinh dị đó, vội lắc đầu, vứt bỏ ý niệm này, đẩy Ngưu Lực Phàm chạy lên lầu: “Đi trước tìm Thẩm Hàm, vấn đề này, chờ sau khi ra ngoài lại nghĩ tiếp.”

Chúng tôi tới lầu sáu, do đã xem trước trong video kia nên ra khỏi thang chúng tôi đi thẳng tới phòng Thẩm Hàm. Vốn dĩ lầu 6 cũng không phải là khu vực kinh doanh mà là khu vực sử dụng riêng cho Thẩm gia.

Chúng tôi đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, nghe được trong phòng Thẩm Hàm la lớn: “Không cần để ý tới ta, ta không ăn, cứ để cho ta chết đói đi.”

Ngưu Lực Phàm lầm bầm thật khẽ: “Cứ thế này, không thích ăn, cho dù đói chết cũng không chịu ăn” Hắn còn cảnh giác nhìn bốn phía, ngay cả chỗ rẽ gì đó  bên kia đều đặc biệt chú ý nhìn.

Tôi nói:  “Thẩm Hàm, là chị, Tông Ưu Tuyền.”

Chưa tới ba giây cửa phòng đã bật mở, Thẩm Hàm cười hì hì đứng ở trong phòng nói với tôi: “Ưu Tuyền, không ngờ chị tới thăm em nha.” Vừa nói cô nàng vừa kéo tôi vào phòng.  

Nhưng Ngưu Lực Phàm cũng kịp theo vào được, nhanh chóng đóng cửa lại, giống như thần giữ cửa, tựa vào phía sau cửa, vẻ mặt thận trọng khiến Thẩm Hàn bật cười: “Ngưu Lực Phàm, anh thật là buồn cười, lấy cây lau nhà làm gì vậy? 

Ngưu Lực Phàm vừa muốn nói chuyện, tôi đã xua tay, ý bảo hắn không cần nói chuyện. Tôi và Thẩm Hàm đều là nữ nhân, nói chuyện với nhau cũng dễ dàng hơn.

Tôi kéo Thẩm Hàm ngồi xuống bên giường, nhìn thấy máy tính bảng trên giường, tôi nói: "Thẩm Hàm, không phải em có thai sao? Sao chơi cái này trên giường. Bức xạ lớn lắm, bớt chơi lại đi.”

Cô nàng đong đưa chân, “ Đâu chỉ cái này, em vẫn chơi máy tính nữa, dạo này mệt mỏi rã rời, chứ nếu không em còn đi bar chơi nữa. Dù sao đứa nhỏ này, sinh xong em sẽ ném cho Ngưu Lực Phàm ngay. Dù cho dị dạng thì cũng do hắn nuôi.”  

“Thẩm Hàm, em đừng tùy hứng như vậy. Em đừng tưởng việc sinh một đứa trẻ ra là một việc đơn giản. Việc sinh con với phụ nữ mà nói, thật sự giống như đi dạo một vòng quỷ môn quan vậy, sống chết gần nhau trong gang tấc.”
Bình Luận (0)
Comment