Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 272.3

Cô nàng nhìn tôi từ trên xuống dưới, đánh giá: “Chị đang đi làm mà, đi có được không?”

“Chị, chị, chẳng phải chị là bạn gái tiểu lão bản sao? Ha ha!” Lý do này làm tôi cảm thấy thật gượng ép.

“Ai thèm đi tản bộ chứ? Giờ mệt muốn chết, cả ngày chỉ muốn ngủ. Em đợi chuyển phát nhanh, đứng đây chờ chuyển phát nhanh thôi.”

Tôi cố nén lại, đứng sóng đôi với cô nàng: “Vậy mình tâm sự đi, chị đứng chờ cùng em.”

“Đừng có nói về đứa bé, nếu không em trở mặt.”

“Không nói không nói, chị chỉ tò mò, em ở nơi này nhiều ngày như vậy, vậy mà em chưa từng gặp ma sao?” 

Tôi vừa hỏi xong, vừa lúc có một cơn gió lạnh từ trong khách sạn thổi ra, không biết là âm phong hay là gió lạnh nữa.

Thẩm Hàm do dự một chút mới nhẹ giọng nói: “Em nghe tiếng cầu cứu trong đường ống nước.”

“Vậy em có nghĩ tới đi theo âm thanh, tìm thử xem là ai cầu cứu không?” 

Cô nàng nhấp môi không nói lời nào. 

Chợt có tiếng xe truyền tới, là shipper giao đồ ăn tới bằng xe máy. Thẩm Hàm nhận lấy đồ ăn, trả tiền. Nhân viên giao hàng nhìn cô nàng cười mặt đỏ ứng, nhìn là hiểu rồi. Cô gái Thẩm Hàm này càng lớn càng xinh đẹp, giờ mặt càng hồng nhuận đến mê người.  

Tôi nghe trong bịch đồ ăn có mùi cay cay, trong lòng nghĩ là câu nói Trai chua gái cay. Nhưng mà, dù cho đứa nhỏ này là trai hay gái, thì hình như cơ hội bình an sinh ra là rất thấp. 

Thẩm Hàm xoay người đi vào trong, tôi cũng đi theo, đứng trong sảnh chính nói với cô nàng: “Thẩm Hàm, cả ngày ở trong phòng buồn lắm, hay tối nay em xuống nhà ăn tìm gì ăn đi, ai biết được có thu hoạch đặc biệt gì không? Chị biết ở đây có một người tên Vương Càn, nói không chừng em sẽ gặp được anh ấy, tâm sự thử xem sao?”

Nói xong, tôi cười với cô nàng rồi xoay người rời đi. Những lời này tôi nói hoàn toàn là nói cho Vương Càn nghe. Chúng tôi cùng Thẩm Hàm nói cái gì, cô nàng đều sẽ không tin tưởng. Nhưng nếu là Vương Càn nói, thì tỷ lệ tin tưởng sẽ tương đối cao hơn.

Bước ra khỏi khách sạn, ngước nhìn bầu trời xám xịt đầu đông, gió thổi qua lạnh lẽo, dường như cả ngày sẽ không nhìn thấy mặt trời, trời cứ âm u tối tăm như thể chạng vạng 7 giờ ngày mùa hè vậy. 

Bước chân của tôi do dự ở trước cửa khách sạn một chút, rồi tôi quyết định chuyển hướng tới bãi đậu xe phía sau. Bức tường ngoài phòng ăn là nơi khi trước Tông Thịnh dùng máu vẽ vòng tròn mở ra âm dương thông đạo. 

Lần trước tôi có thể sử dụng máu của mình để liên hệ với Vương Càn, nói không chừng lần này cũng được. Tôi vội vàng chạy tới, trên người cũng không có mang theo dao, cũng không có chìa khóa, dùng răng cắn thì cũng không xong. Tôi lục lọi trên người, cuối cùng lấy bảng tên xuống, dùng kim nhọn ở sau bảng tên đâm vào đầu ngón tay. Đau quá! Lại còn chưa khử trùng, 

Máu nhỏ ra, nhìn máu trên tay tứa ra, tôi dứt khoát dùng tay làm bút viết lên tường hai chữ “Vương Càn”. Hai chữ này số nét cũng ít, 王干, viết cũng thuận tay. Viết xong, tôi áp mu bàn tay lên trán, niệm trong lòng, “Vương Càn, Vương Càn, Thẩm Hàm nếu như tìm anh thì đừng có bắt nạt cô bé, chúng ta cần cô ta phối hợp đó.”

Nói vài lần, tôi cũng không biết Vương Càn rốt cuộc có nghe thấy hay không nhưng nhìn vết máu kia trên tường, dần biến mất, thật giống như căn bản ktôi chưa từng viết gì lên tường cả, tôi sợ hãi lùi về sau. Nhìn mặt tường hoàn toàn sạch sẽ mà trong lòng sợ cuống cả lên. Vương Càn hiện tại ở chỗ này, nói không chừng Thẩm Kế Ân cũng ở đây? Tôi vội xoay người chạy về văn phòng. Lần đầu tiên tôi phát hiện hóa ra tôi mang giày cao gót cũng có thể chạy nhanh tới vậy.

Lúc tôi dừng bước ở cửa văn phòng quay người nhìn lại phía khách sạn, dường như đám mây xám xoáy cuộn không ngừng bên trên khách sạn biểu thị sự bực bội vô cùng. 

Mèo: mẹ ơi, bé Tuyền cũng gan gớm. Phải Mèo thì đừng nói là lấy máu gọi Vương Càn, tới bước chân tới gần Sa Ân cũng không dám. Có ai thấy truyện này càng đọc càng cuốn hút không nhỉ? Mèo thấy cuốn ko chịu nổi luôn ấy!!!
Bình Luận (0)
Comment