Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 294.2

Thế giới của tôi bắt đầu thu hẹp lại, trong vòng vài giây, tôi hoàn toàn không còn cảm giác được bốn phía, xung quanh tôi chỉ còn mỗi tôi - cây trâm - Thẩm Kế Ân - cùng với Thẩm Hàm đang khóc thút thít. 

Bước chân tôi loạng choạng đi về phía bọn họ. Trong đầu tôi không ngừng lặp lại mệnh lệnh: Dùng cây trâm đâm thẳng vào trái tim Thẩm Kế Ân, mọi chuyện sẽ kết thúc.

“Một hai ba, đâm xuống, mọi chuyện sẽ kết thúc.” Tôi nhủ thầm. “Một, hai, ba.”

Cây trâm trên tay tôi vẫn không đâm xuống, cả đầu ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngay cả bàn tay nắm chặt cây trâm cũng bị ướt mồ hôi. 

Lão Bắc sẽ không nghĩ đến, lão dùng nhiều tiền như vậy để tìm được cây trâm gỗ sét đánh  với ý đồ tổn thương Tông Thịnh lại bị dùng để giết chết Thẩm Kế Ân.

Lão sẽ không nghĩ đến, lão dùng bao tiền của tìm được hậu nhân Ngưu Gia - Huyền Văn Các - Ngưu Tiên Sinh lại bị chúng tôi thuyết phục.

Lão dùng bao thời gian để lên kế hoạch với đứa nhỏ của Ngưu Lực Phàm và Thẩm hàm, giờ lại đang ở đây.

Nếu tôi đủ nhẫn tâm đá tới, thì đứa nhỏ này sẽ không còn.

Mà Thẩm Kế Ân, bao tinh lực Lão Bắc đã đổ lên người gã, cũng không hề ít hơn so với Tông Thịnh, giờ gã cũng đang ở trước mặt tôi, không động đậy.

Chỉ cần tôi đâm cây trâm vào, mọi chuyện sẽ kết thúc.

“Đếm tới ba.” Tôi khẽ nói.  “Một, hai, ba...” Tôi dứt lời, bàn tay cũng đâm xuống.

Chỉ có điều một cánh tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo tôi từ phía sau, một cánh tay khác đã chặn cây trâm lại. Bên tai tôi vang lên giọng nói của Tông Thịnh: “Tông Ưu Tuyền! Buông tay!”

Tôi quay sang nhìn thấy người ôm tôi chính là Tông Thịnh. Anh buông tay đang ôm tôi ra, nắm lấy cổ tay tôi, cây trâm rơi xuống tay anh. 

Động tác này cũng làm tôi phát hiện ngón tay cái của anh có dấu trầy rướm máu, có lẽ do ban nãy bị cây trâm của tôi đâm vào. Anh lại dùng tay mình chặn cây trâm tôi định đâm Thẩm kế Ân. 

Tôi  nhìn anh, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.

Sau lưng Ngưu Lực Phàm cũng đã tới kéo Thẩm hàm ra sau, Thẩm Hàm khóc lóc giãy giụa, Ngưu Lực Phàm ôm chặt lấy cô nàng, giữ chặt đầu cô nàng nơi ngực mình: “Đừng nhìn! Đừng nhìn!”

Tôi vô thức nói: “Đâm chết Thẩm Kế Ân là mọi chuyện chấm dứt.”

“Chát!”

Tôi ngỡ ngàng nhận ra mình vừa bị tát vào mặt, chậm rãi ngước lên nhìn Tông Thịnh. Vẻ mặt vẫn đầy tức giận, nói: “Tỉnh táo chưa? Còn muốn thêm một bạt tai nữa không?”
Bình Luận (0)
Comment