Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 300.3

Thang xuống tới đất, cửa thang máy mở ra, Tiểu Lục vội vã đi ngay. Tôi từ từ đi ra cổng, sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc: “Ưu Tuyền!”

Tôi kinh ngạc xoay người nhìn người con gái đang đi tới chỗ tôi. Là Hạ Lan Lan!

Đã vài tháng tôi không gặp cô ấy, người đã gầy đi rất nhiều, mặc quần áo hồi còn đi học. Cô ấy đi từ phía sô pha bên kia qua, hẳn là ngồi đợi tôi xuống.

Tâm trạng tôi thật phức tạp, không thể nói rõ là vui hay buồn. Đến tận khi cô ta tới sát mới nói: “Lan Lan, cậu về rồi thật tốt quá! Nếu đã thích ứng rồi thì có thể bảo vệ luận văn vào học kỳ sau rồi.”

Lan Lan khoác tay tôi. “Đi nào, tớ vừa về tới, đợi cậu ở đây hơn mười phút rồi. Tớ còn chưa ăn trưa nữa. Mình đi ăn nhé, rồi đi dạo phố với tớ. Tớ cũng chỉ có một mình cậu là bạn thôi.”

Tôi kinh ngạc nhìn, tình bạn đã mất nay lại quay lại rồi. 

Nếu là trước đây có lẽ tôi nhất định sẽ cười và nhận lời Hạ Lan Lan. nhưng sau chuyện xảy ra lần trước, cô ấy vì tiền mà bẫy hại tôi thế nào, tôi không thể quên được.

Tôi bị cô ấy kéo lên buyt. Xe vừa chạy, cô ấy vừa kể cho tôi nghe mọi chuyện sau khi cô ấy rời đi. 

Sau khi rời đi, cô ấy đến một thành phố nhỏ tìm việc làm, cũng chuẩn bị báo cáo thực tập ổn thỏa. Lần này trở về chính là để nộp báo cáo. Tuy là có chút chậm trễ nhưng thầy cô cũng không có làm khó cô ấy.

Trong lòng tôi có một đống dấu chấm hỏi, nhưng cũng không dám nói gì, sợ là sẽ nói hớ điều gì. 

Xuống xe buyt, tôi chen chúc trên đường cùng Hạ Lan Lan đi tới những quán ăn ven đường. Khi đi ngang qua một bà thầy bói, cô ấy hứng thú nói: “Ưu Tuyền, cậu còn cặp với anh chàng kia không? Muốn tìm ai đó xem thử coi có bị hút khô dương khí chưa không?”

“Lan Lan, đừng nói bừa, Tông Thịnh là người sống!” Tôi giải thích, nhưng Lan Lan vẫn kéo tôi đi. “A, kia không phải là người lần trước đoán mệnh cho cậu không? Còn cho cậu một lá bùa đó.”

Ông thầy bói hai mươi tệ? Tôi ngạc nhiên, mau chóng đổi lại thành tôi kéo Lan Lan đi tới bên kia. 

Trong lòng tôi cũng nghi hoặc, sao lại trùng hợp vậy? chúng tôi vừa muốn tìm ông ta, Lan Lan lại tới tìm tôi. Rồi, nếu như không phải Lan Lan kéo tôi tới đây thì tôi cũng không nghĩ tới quay lại chỗ này, tuy rằng chỗ này không xa văn phòng tôi đang làm, nhưng mà có những chuyện đã xảy ra khiến mọi thói quen của tôi đều thay đổi. 

Lan Lan xuất hiện tôi đã cảm thấy kỳ quái. Hiện tại Lan Lan lại kéo tôi tới đây, lại trùng hợp làm sao, gặp ông thầy hai mươi tệ.

Dù sao đi nữa, ít nhất là ông ta đang đứng trước mặt tôi. Tôi kéo ghế nhỏ ngồi xuống trước mặt, ông ta ngẩng đầu lên chậm rãi, tay cầm giấy đỏ  bút nghiên khựng lại, mặt cũng cứng lại, mãi sau mới nói: “Sao cô lại ở đây?”

“Ngưu tiên sinh.”

Tôi chưa kịp nói xong thì ông ta đã đổi sang bộ mặt tươi cười: “Cô gái, muốn hỏi gì, hay muốn cầu cái gì nào.”

Tôi sảng khoái đặt lên mặt ghế hai mươi tệ rồi nói: “Tôi muốn tìm người, phù hợp chuyện mấy yêu cầu, thứ nhất, là hiểu biết chuyện của Thẩm gia và bố cục của Thẩm gia. Thứ hai, người này khẳng định từng gặp tôi. Thứ ba, người kia có thể dùng đạo pháp khống chế tôi từ xa. Người này, là ai?”

Tôi không quanh co, ông ta đối với sự tình của Thẩm gia chắc chắn biết nhiều hơn so với chúng tôi, giấu giếm ông ta chẳng ích gì. Nếu ông ta chính là kẻ thứ ba kia, thì lời tôi nói cũng coi như lời cảnh báo.

Ông ta nhận tiền, tủm tỉm cười. Tôi hạ giọng nói:

“Ngưu Lực Phàm thiếu chút nữa cũng chết ở dưới!” 

Ông ta giả chết, trình độ thượng thừa giả chết, cũng chỉ vì đứa con trai này. Hiện giờ nếu biết con trai suýt nữa bị hại chết, có thể ông ta sẽ nói thật cho tôi nghe. 

Còn nếu kẻ thứ ba là ông ta, thì hẳn là sẽ thể hiện cảm xúc.
Bình Luận (0)
Comment