Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 315

Tôi lấy điện thoại từ dưới gối ra nhắn tin cho Tông Thịnh. Tôi biết anh dạo này rất bận, có lẽ cả thời gian ngủ cũng không có. Anh là quỷ thai, nhưng cũng là một con người, cần phải nghỉ ngơi. Tôi cũng không biết phải nói chuyện này với anh thế nào, tin nhắn soạn được một nửa lại ngưng, rồi lại nghĩ, trên người tôi có huyết chú của anh, có trâm gỗ sét đánh, tôi cần gì phải sợ hãi. Tôi gửi tin nhắn cho anh cũng chỉ là tâm lý cầu may mà thôi. Có lẽ tôi nên kiên cường một tí! Tôi cắn môi, lại buông điện thoại xuống!

Y tá nhanh chóng tới tới chích thuốc cho tôi, vẫn là y tá lớn tuổi ban nãy. Bà ta trưng ra bộ mặt không muốn nói gì với tôi. Ngay cả sau khi chích cho tôi xong, thì dùng giọng điệu không kiên nhẫn mà nói: “có việc cần thì cứ gọi”

Mẹ cũng đến bên cạnh tôi, nhìn tôi ra vẻ không muốn nói thêm gì nữa. Bác sĩ có lẽ đã cho thêm thuốc ngủ vào trong phần thuốc cho tôi, chích thuốc xong không được bao lâu thì tôi đã ngủ rồi. Nhưng dù tôi đã ngủ vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức kia.

Giấc ngủ này thật sự không an ổn, hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì cũng đã tương đối trễ.

Bác sĩ đã tới kiểm tra phòng, Rất nhiều bác sĩ đứng trước trường của tôi, có phải bác sĩ nam giới khá lớn tuổi. Thấy tôi đã tỉnh thì bác sĩ liền tươi cười nói

“Tông Ưu Tuyền, ngủ xong có khỏe không?”

Lòng tôi có chút khó chịu, lúc cô bác sỹ này nhìn tôi thì mỉm cười ra vẻ hòa ái, dễ gầm. Nhưng cô ta lại nói với mẹ tôi như vậy, không phải là vờ vĩnh cười với tôi nhưng trong lòng lại nghĩ bệnh tật sao không biết, còn gặp quỷ nữa. Tôi không đáp, mẹ nói thay tôi.

Một nam bác sỹ lại hỏi tôi: “Nghe nói tối qua cô thấy gì đó đặc biệt sao?” 

Tôi biết bọn họ đang muốn hỏi tôi, để tôi tự trả lời rồi suy đoán ra bệnh cho tôi. Tôi gượng ngồi dậy nói nhỏ: “Không có gì, tôi nói vậy thôi, tôi đau bụng, không thoải mái...tôi không nghĩ tới nói vậy sẽ khiến mọi chuyện rắc rối.”

Tôi đáp khiến các bác sỹ có mặt đều bất  ngờ, có lẽ bọn họ cũng đã nghĩ ra cách đáp lời nếu tôi cương quyết rằng mình đã nhìn thấy quỷ. Nhưng chắc chắn bọn họ không nghĩ tới tôi sẽ đáp như vậy. Nữ bác sỹ kia vội nói: “Chẳng phải tối qua cô bảo thấy một người phụ nữ toàn thân đầy máu ôm theo một chiếc đồng hồ báo thức nói với cô đứa bé nên chào đời sao?”

“Tôi nói chơi thôi, tôi không có điên, tôi chỉ là… chán! Tôi không thích cả ngày nằm yên một chỗ ở đây.”

Tôi nói, thì những người xung quanh bắt đầu nhao nhao nói chuyện, Meo Mupcó người  khuyên nhủ, có người vỗ về là nằm viện sao không chán chứ? Nhưng mà có chán cũng không nói linh tinh vậy được. Phải yên tâm tĩnh dưỡng điều trị. Rồi thì, mang thai cũng không dễ dàng, có con rồi mà còn chán thì những người cầu con mãi không có phải làm sao? 

Ai cũng nói, chỉ có tôi vẫn im lặng.

Nữ bác sỹ kia trao đổi với những người còn lại, sau đó  nói, tình trạng của tôi hiện không ổn định, cũng không thích hợp di chuyển đi kiểm tra nên cứ nằm yên tĩnh dưỡng, có chuyện gì thì tính sau.

Các bác sỹ ra ngoài rồi thì dì lao công cứ ngập ngừng ở cửa buồng vệ sinh rốt cuộc có thể đi ra. Tôi tưởng dì ấy sẽ rời đi, nhưng không nghĩ tới sau khi ra ngoài vứt rác, dì lại quay lại. 

Mẹ đang đi múc nước cho tôi rửa mặt, dì lao công đứng trước mặt tôi ngập ngừng: “Cô thật sự nhìn thấy cô gái ôm theo cái đồng hồ sao?” 

Tôi nhìn dì ấy, do dự một chút rồi gật đầu. Thực ra chuyện kia có lẽ không phải cái gì bí mật trong bệnh viện này, vốn dĩ mọi việc xảy ra ai ai cũng biết. Dì ấy mặt căng thẳng, mẹ tôi nhìn dì thì hỏi nhỏ: “Thực sự có cô gái ấy sao?”

Dì ấy nhìn mẹ tôi, lại nhìn tôi: “Hai người chuyển viện đi, ở lại đây thì đứa bé không giữ được đâu. Cô gái kia chết bốn năm rồi, đại khái ở thời gian này bốn năm trước. Khoa phụ sản này cứ tháng một hàng năm sẽ có một người tới dưỡng thai, đều bảo thấy nữ quỷ kia, người nào nhìn thấy thì đều bị sảy thai cả. Nếu hai người muốn giữ lại đứa nhỏ thì chuyển viện đi.”

Dì nói xong thì vội nhìn quanh, cúi đầu đi ra ngoài.

Dì vừa đi thì tôi thấy Tông Thịnh đứng dựa ở cửa phòng. Tôi không nghĩ tới anh sẽ tới, mà lại còn có vẻ là đã tới lâu rồi.

Anh mặc bộ đồ lao động, giày đế bằng cột dây, còn cả kính râm, cả người đầy khí thế lạnh lùng. “Sao xảy ra chuyện mà không nói?” Nếu không phải quen với anh quá rồi, giọng điệu này  sẽ khiến lầm tưởng là anh đã chán ghét tôi lắm rồi.

“Không có gì đâu, em tự mình ứng phó được, em có cây trâm này, có thể đối phó!”

Tông Thịnh đi tới trước giường bệnh, đưa tay ra ôm lấy tôi, mặt tôi áp vào bụng anh, cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập tim anh. 

“Lần trước em gặp chuyện ở nhà vệ sinh trên phố anh đã không thể ở bên em, lần này cũng thế. Em còn định gạt anh để tự mình xử lý sao?”

Nhìn thấy chúng tôi vậy, mẹ tôi cũng nói: “Mẹ đi mua đồ ăn sáng cho Ưu Tuyền.”

Mẹ đi rồi anh vẫn chưa buông tay: “Gọi cho anh một cuộc không được sao? Anh chưa cho em tiền nạp điện thoại hay như nào?”

“Chẳng phải dạo này anh rất bận hay sao?” Tôi đẩy nhẹ anh. “Anh tới bệnh viện đi thăm ông à?”

Tông Thịnh ngồi trên chiếc giường nhỏ vò chiếc khăn rồi vắt nước đưa cho tôi: “Tới thăm em, thăm con, thăm ông, nhân tiện thăm mấy người thợ mỏ.”

Tôi nhận khăn lau mặt rồi hỏi han tình hình mấy người thợ. Sự cố lần này không có người tử vong đã là vô cùng may mắn. Tông thịnh nói anh đã kiểm tra ở quê, nhà của chúng tôi đã bị người ta động tay động chân, thêm trận thế khiến cho phóng đại năng lượng xấu thành ra khu mỏ bị sập, có lẽ là do Lão Bắc làm. 

“Lão Bắc làm sao rồi? Meo Mup au nói em nghe.”

“Vậy em nói anh nghe trước, ở bệnh viện gặp cái gì? Sao lại gặp? Phải kể thật kỹ càng tỉ mỉ!” Tông Thịnh nhìn tôi ra vẻ hoàn toàn không nhượng bộ. 

Tôi bĩu môi, biết là anh sẽ hỏi, đã vậy rồi cho dù tôi có thể may mắn mà xử lý nhưng chắc cũng thê thảm chẳng kém gì lần ở nhà vệ sinh công cộng kia.

Đặc biệt là hiện tại, tôi lại còn đang có một bé cưng trong bụng. Nhưng đúng là nếu không phải bị chuyện vừa rồi tôi cũng không hề có ý thức  về sự tồn tại của con.

Tôi tỉ mỉ kể lại mọi việc xảy ra tối qua cho Tông Thịnh, bác gái giường bên cũng hưng phấn bừng bừng ngồi nghe chứ không tỏ vẻ không tin như tối qua, lại còn phối hợp vài câu, cười với Tông Thịnh nữa. 

Kể xong tôi hỏi: “Lão Bắc sao rồi?”

“Bỏ chạy, nhưng vì muốn ngăn cản anh nên lão bỏ lại khu mỏ một cái xác người, anh lại phải bỏ thêm tiền kêu Ngưu Lực Phàm đi thu xếp. Không phải người trong nhà thì sẽ không làm chuyện mộ phần này đâu, Ngưu Lực Phàm lần này kiếm được hồng bao hơi bị to.”

Lão Bắc có thể khống chế Thẩm Kế Ân, khiến cho Thẩm Kế Ân vốn là thi thể lại có thể hoạt động như người sống, do đó việc lão khống chế một bộ hài cốt là có khả năng. 

Nói xong mọi việc, Tông Thịnh gỡ kính râm, nghiêng đầu chui xuống nhìn bên dưới giường tôi nằm. Tôi thấy khó hiểu, chưa kịp nói gì thì anh đã khom lưng chui xuống dưới giường bệnh.

Giường bệnh tuy cao, nhưng thân  hình to lớn của anh chui vào vẫn có chút khó khăn. Lúc anh chui ra thì trong tay đang cầm một cây kim be bé.

Kim nhỏ ở bệnh viện, ai nhìn thấy cũng liên tưởng tới kim tiêm, nhưng chiếc kim này không phải  kim tiêm, kim màu đỏ, đầu có hình tròn khiến tôi nghĩ ngay tới chiếc đồng hồ trong tay nữ quỷ kia. Cây kim rất giống kim phút trong chiếc đồng hồ đó, tôi thậm chí còn nhớ rõ lúc đồng hồ báo thức  kêu thì kim phút đang chỉ vào số 12.

Tông Thịnh đưa chiếc kim lên mũi ngửi rồi nói: “Máu phụ nữ, mùi thật tanh, có oán khí thật đậm. Anh nói, sao vào đấy có hơi thở không đúng, còn tưởng là do em bị dọa sảy thai, suýt nữa bỏ qua chi tiết này.”

“Cái này sao? Kim đồng hồ nữ quỷ kia ôm giống y vậy.”

Tông Thịnh Mèo Múp lấy ra một chiếc túi rất nhỏ, bỏ chiếc kim vào rồi cột chặt lại, sau đó nói: “Nếu chiếc kim này rơi ở đây từ bốn năm trước thì mỗi năm thai phụ xảy ra chuyện hẳn là đều nằm trên chiếc giường này. Nhưng bệnh viện luôn có người quét dọn vệ sinh, sao một cây kim có thể nằm ở đây suốt bốn năm qua?”

Tôi cũng nghĩ thế, mỗi ngày đều có lao công quét dọn toàn bộ phòng bệnh, dù cho mỗi khe hở cũng được quét cẩn thận, dù cho hai ngày không phát hiện, đây tận bốn năm, bao nhiêu lần quét tước thì lý nào lại không tìm ra? 

Tông Thịnh tiếp tục nói: “Còn có một khả năng, chính là có người cố ý ném dưới gầm giường em. Mấy hôm nay có những ai tới thăm em?”

Tông Thịnh vừa nói tôi đã nghĩ ngay tới Hạ Lan Lan, nhưng lại nghĩ không thể nào, cô ta tới chỉ vài phút đã bị tôi lạnh mặt đuổi đi, sao có thể xuống tay thành công?

“Có Tiểu Mễ và Tiểu Trần, Ngưu Lực Phàm, còn có Hạ Lan Lan. Bất quá Lan Lan cũng chỉ tới vài phút, vẫn luôn đứng ở chân giường…”

“Chuyện lần trước ở nhà vệ sinh công cộng cũng là cô ta tới tìm em trước, giờ cũng vậy. Xem ra anh phải đi tìm cô ta xem sao rồi.”

Tông Thịnh nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Tôi vội níu tay anh lại:

“Tông Thịnh, Tông Thịnh. Anh muốn làm gì Lan Lan?”

“Chưa nghĩ ra, bất quá dám xuống tay với con của anh, anh không có cách nào bỏ qua cho cô ta, nếu lúc trước cô ta vì anh mà hồn phách bị tổn thương, vậy thì cho cô ta thêm một lần vậy.”
Bình Luận (0)
Comment