Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 332.2

Tôi nghĩ lại từng việc đã xảy ra, nghĩ tới những người xung quanh, sau cùng bất giác nói: “Có cảm giác mọi việc ngày càng liên lụy tới nhiều người, người biến mất cũng ngày một nhiều, giờ cũng chẳng còn được mấy người nữa.”

Tông  Thịnh ra khỏi phòng tắm vừa lau tóc vừa nói: “Ừ, trước đây chỉ là hai chúng ta, còn giờ thì càng lúc càng nhiều, đó là còn chưa tính đến những người bị trận ảnh hưởng mà bị thương, thậm chí chết đi. Mọi chuyện sắp kết thúc, sẽ chỉ còn lại vài người chúng ta. 

Tôi nhìn anh: “Anh nói, con mình có thể sống sót không?”

“Có chứ!”

“Còn Thẩm Hàm thì sao?” tôi đưa điện thoại cho M e o M u Panh, anh đọc tin nhắn rồi nói: “Em ngủ trước đi, anh đi một chút. Cứ yên tâm, ở đây an toàn.”

Anh vội vã mặc quần áo, kéo dây kéo áo gió. Buổi tối nhiệt độ hạ xuống rất thấp, anh là muốn đi tới đó ngồi cùng với Ngưu Lực Phàm sao?

Tôi mím môi nhưng không nói lời nào. Tôi biết tôi không muốn anh đi. Thẩm Hàm dù không lựa chọn đứng về phía chúng tôi, nhưng cô ấy cũng là một mạng người, nếu có thể cứu là tốt nhất, nếu không cứu ra được thì ít nhất chúng tôi không thể mặc kệ cô ấy không làm gì. Nhưng mà anh đi tới đó thì càng nguy hiểm hơn, do anh đã bảo hôm nay cả Vương Càn và đứa bé kia đều được mang ra khỏi trận, nên Thẩm Kế Ân có khả năng sẽ xuống tay với Thẩm Hàm. 

Tôi không nói nên lời, chỉ có thể nhìn anh thay quần áo, lấy chìa khóa xe rồi rời đi

Tôi cũng biết tôi không tiện đi cùng, vì lúc này tôi không chỉ có  một mình mà còn có con của chúng tôi nữa. 

Cả đêm tôi không thể ngủ yên, trong lòng đầy lo lắng nhưng không dám gọi cho anh, sợ tiếng chuông điện thoại ảnh hưởng tới việc anh làm. 

Tôi cứ thế lo lắng, đến tận hơn bốn giờ sáng mới ngủ được, ngủ chưa bao lâu lại nghe tiếng chuông điện dưới nhà, nhớ ra mọi người bắt đầu vào giờ làm việc.

Tôi cũng không thể ngủ nữa, nhìn ngoài trời đã sáng. Tôi ngồi trên giường xoa đôi mắt cay xè, tay cầm điện thoại phân vân không biết có nên gọi cho anh không. 

Tôi xuất hiện ở công ty khiến nhiều người bất ngờ. Bước chân vào văn phòng tổ Ưu Phẩm tôi tưởng sẽ gặp nhiều người quen, nhưng không ngờ cả văn phòng rộng như vậy mà chẳng có ai.
Bình Luận (0)
Comment