Quay trở lại quầy lễ tân tôi không tránh khỏi bị đại tỷ trêu vài câu. Đến giờ ăn trưa, tôi bị đại tỷ kéo về phía nhà ăn nhân viên. Tôi gỡ tay chị ấy ra, nói rằng mình đã hẹn với Lan Lan ra ngoài ăn.
Cũng vì vậy nên tôi đành đứng ở cửa thang máy để chờ Lan Lan xuống, vừa thấy là kéo cô nàng ra ngoài.
Lan Lan còn chưa kịp hiểu gì đang hỏi lý do thì tôi vội nói:
“Đừng hỏi, tớ mời cậu ăn cái gì ngon ngon, nhanh nào!”
Gần khách sạn có một quán ăn khá ngon, hai chúng tôi đến nơi thì quán vẫn còn khá vắng. Lan Lan hỏi:
“Hôm nay sao thế? Cậu nhặt được tiền sao vậy? Tự dưng có lòng tốt mời tớ ăn cơm?!”
“Trốn người đó!”
“Tiểu lão bản hả?”
“Làm sao cậu biết?”
“Sáng nay lúc hai ngừoi ở toilet đó, he he, Ưu Tuyền à, không nhìn ra đó nha, sao nhanh tay vậy, chơi tới bến luôn à?”
“Còn lâu á!” Tôi cao giọng đáp khiến bàn bên mọi người nhìn sang. Tôi lúc này mới thấy hình như mình hơi quá mức, vội đè giọng nhỏ lại:”Thật sự không như cậu nghĩ đâu!”
“Vậy là thế nào a?”
“Tớ trong toilet tẩy trang hơi lâu, ra tới nơi thấy anh ta đang đợi, xong còn mời trưa đi ăn cùng. Cho nên ban nãy tới giờ tớ vội lôi cậu ra làm bia đỡ đạn đó!”
Lan Lan húp canh, một lúc sau mới nói: “Cậu thật sự không thích tiểu lão bản chút nào sao?! Thực ra thì anh ta có điều kiện khá tố. Nếu tớ có một ông chồng như vậy thì đã thấy mãn nguyện rồi!” Vẻ xuân sắc lộ rõ trên mặt cô nàng, nhưng rồi cô nàng lại đổi sắc mặt “chỉ tiếc ngừoi ta không thích tớ!”
Tôi duỗi tay nhéo nhéo cằm Lan Lan nói: “Yên tâm đại tiểu thư, cậu có một đôi mắt phượng đời này nhất định là phú quý. Về sau khẳng định có thể gả cho một người đàn ông tốt”
Lan Lan nở nụ cười: “cậu học cách xem tướmg từ khi nào vậy?!”
Chúnh tôi vừa nói vừa cười ăn hết bữa trưa. Lúc quay lại khách sạn, bất ngờ gặp tiểu lão bản ngồi trên ghế cao ngay quầy lễ tân. Một tay hắn đặt trên bàn, một tay đút túi quần, dáng vẻ vô cùng tuấn tú, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung hăng.
“Tiêu cậu rồi” Lan Lan nói rồi lặng lẽ ra thang máy lên lầu.
[Mèo có đôi lời: trong lúc đọc truyện nếu các bạn có thấy truyện lủng củng, hoặc bị lặp, hoặc hỏi vô nghĩa thì các bạn cứ đi rót ly nước uống, xong rồi làm gì đó, một chút sau quay lại hén. Hoặc bạn vứt Mèo đó, chừng nào có chương mới thì vòng lại đọc chương cũ nghen. Nay dạo 1 vòng, thấy các bạn đọc bên TruyenGG với sstruyen kêu là bị cụt, bị nhảy:) cả bộ ‘Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi’ nữa; các bạn qua facebook Mèo tìm link đọc nhé! Thương yêu!]
Thấy thế tôi cũng khá khẩn trương, không biết tiểu lão bản là có ý gì. Trong lòng liền nghĩ, cùng lắm thì thì nghỉ việc thôi.
Chờ tôi đến gần trước quầy, tiểu lão bản nói: “Em theo tôi qua đây.”Mặt hắn có vẻ tức giận, tôi cũng không biết phải nói với hắn thế nào, nên tôi nói: “Lão bản, tôi chỉ là sinh viên thực tập, nếu tôi có làm sai cái gì thì anh cứ nói với quản lý, rồi quản lý phản ánh với giáo viên hướng dẫn của bọn em. Mong đại lão bản đừng so đo với sinh viên bé nhỏ như tôi.”
Thật ra tôi nói vậy cũng đã khẳng định tôi sẽ không đi cùng hắn, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì chứ!
Thẩm Kế Ân đứng trước mặt cứ thế nhìn tôi, sau đó tiến lên một bước ghé vào tai tôi mà nói: “Vậy mối làm ăn 400 ngàn kia đừng quên nói với anh trai em. Tối nay tan làm chờ tôi, không được trốn, nếu em lại chạy trốn, tôi vẫn có cách tìm được em.”
Hắn nói xong những lời này liền xoay người rời đi về hướng thang máy.
Hắn vừa đi, thì đại tỷ đang hoang ở quầy vội kéo tôi:
“Ưu Tuyền à, tiểu lão bản thật soái quá đi, hic, nghe anh ta nói chuyện không khác gì trong phim Hàn quốc á!”
Tôi gật gù, trời ạ, tôi còn sợ hắn chơi trò nam chính phim Hàn đó!
Nhưng tránh được mùng 1 sao tránh được rằm, tôi đã mất bao sức mới bé được bữa trưa, giờ lại tới tối.
Cả buổi chiều tôi thẫn thờ ngồi trước quầy, thậm chí mơ màng ngủ gật tới mức đại tỷ phải nhắc vài lần.