Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 378

Anh từ tốn ngồi xuống, đỡ tôi lên. Đôi mắt đỏ rực cứ thế nhìn tôi, tôi quẹt nước mắt, đứng lên nhìn anh.

“Chuyện người giấy sau này anh tính sổ với em sau. Giờ đi về giường!” Anh nói, xoay người tìm quần áo mặc vào. Nhưng sau đó, lại không đi về giường mà lại đi ra ngoài.

Tôi ngồi trên giường hốt hoảng: “Anh tính ra ngoài sao?”

Anh vừa quay về, vết thương trên người vẫn còn, chúng tôi mới gặp nhau thôi, chẳng lẽ anh lại đi sao? Còn nữa, anh mà đi, vậy đêm nay Vương Càn tới thì sao?

“Em đang có thai, tới giờ ngủ rồi!”

Tôi vội nhổm dậy, kéo tay anh: “Không! Anh đừng đi mà!”

Tông Thịnh có chút không kiên nhẫn: “Buông tay ra! Anh ra ngoài vứt đồ đã!”

Tôi nhìn về đống quần áo bị vứt ở cửa phòng tắm, không phải cái áo choàng tắm ban nãy, mà là bộ đồ giấy, dính nước nên nhăn nhúm cả lại, chính là đám đồ mà tôi đã đốt hồi khuya.

Tôi trước giờ không nghĩ tới đồ mình đốt cho người âm lại xuất hiện trước mặt mình lại. tôi vội buông tay, nhìn anh ôm đống đồ đi ra ngoài. Tôi cứ thế ngây  ngốc cười với bóng lưng của anh.

Tông Thịnh của tôi, ba của con tôi đã quay về!

Tông Thịnh quay lại thấy tôi vẫn ngây ngốc thì gầm nhẹ: “Đi ngủ!”

Tôi vội nhào lên giường kéo chăn lên đắp.

Anh cũng nằm cạnh tôi, khẽ hôn lên môi tôi. Hóa ra, anh nói ngủ, không phải là ngủ mà là lên giường vận động.

Tôi muốn hỏi, rốt cuộc đêm đó chuyện gì đã xảy ra, anh làm sao thoát khỏi đống đổ nát nơi đó, mấy tháng qua, anh đã sống ra sao, vết thương trên ngực anh thế nào.

Cả một đống câu hỏi và băn khoăn lại bị anh dùng nụ hôn ngăn cản lại hết.

Anh cẩn thận rời khỏi môi tôi, xoa tay lên phần bụng đã căng phồng của tôi. Hiện tại, bụng tôi đã rõ lắm rồi, hơn nữa dường như con cảm nhận được bất thường khẽ cựa quậy trong bụng tôi, ngay bên dưới lòng bàn tay anh.

“Anh sẽ nhẹ nhàng, không làm ảnh hưởng tới con.” Anh nói, vật cứng trên đùi tôi đã làm rõ ý tứ của anh.

Tôi quay mặt đi, không trả lời. Trong lòng có khẩn trương, có sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có chờ mong. Tôi muốn anh, để tôi có thể chứng minh rằng anh thật sự đã trở lại, anh đang ở đây.

Thấy tôi không phản đối, Tông Thịnh kéo tôi lại, để tôi quỳ trên giường, môi anh dán chặt vào lưng tôi, cắn khẽ. Ngón tay khẽ lướt theo sống lưng tôi.

Anh nhẹ giọng nói: “Lúc đó Vương Càn cũng ở trong tòa nhà, hắn lập kết giới đưa anh tới nghĩa trang gần đó. Hắn là quỷ thai, lại còn có oán khí mạnh mẽ, nên những gì hắn có thể làm thật sự lợi hại hơn chúng ta nghĩ nhiều.”

Tôi  nghe thấy tiếng anh cởi áo choàng tắm ra, đang định quay đầu lại nhìn, nhưng anh lại dùng áo choàng che mắt tôi lại. Tôi nói: “Cho em nhìn vết thương trên ngực anh.”

“Đừng nhìn!”

“Để em nhìn mà!”

“Nếu không phải em đi đốt hai hình nhân giấy giống y như em cho hắn, thì với thương thế của anh như giờ, anh sẽ không về nhanh tới vậy đâu. Anh vốn nghĩ chờ đến khi em sinh con, anh sẽ đi thẳng tới bệnh viện, thực hiện trách nhiệm của người làm cha, làm khai sinh cho con. Nhưng không ngờ tới, em lại đâm cho anh thêm một cú trí mạng vậy, anh chỉ còn cách quay trở về ngay! Vết thương này, em đừng xem!”

Đôi mắt tôi bị che lại, chỉ còn bóng tối, nhưng cảm quan lại thêm phần mẫn cảm. tôi có thể cảm nhận được rõ ràng những ngón tay của anh, bờ môi và cả hàm răng của anh.

Còn có anh, khi thong thả, khi nhẹ nhàng, thật sự để ý đến bụng của tôi.

Ban đầu, tôi còn lo lắng anh sẽ mất khống chế, giống như anh trước đây, bị mùi máu kích thích hưng phấn làm mất đi khống chế. Nhưng mà, thật sự không có. Anh vô cùng nhẹ nhàng, từ phía sau tiến vào khiến cho bụng tôi hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Thậm chí, đôi lúc còn nói khẽ bên tai tôi: “Nâng mông cao lên một chút.”

Tôi có cảm giác nóng rực như phát sốt, có lẽ là cả người tôi đã đỏ rực lên như con tôm luộc rồi, nhưng không dám phát ra âm thanh mà yên lặng phối hợp.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh xoay người nằm xuống bên cạnh tôi, có lẽ anh đã thả lỏng người. Nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư  thế, kéo vải bịt mắt xuống quay sang nhìn Tông Thịnh. Vết thương trên ngực anh thật đáng sợ, máu lại trào ra, thậm chí dính cả lên người tôi, lên chăn gối.

Miệng vết thương còn có dấu hiệu thối rữa, giống như là bị đóng vảy và kết mủ ở bên trên vết thương bị thiêu cháy. Bị thế này đau đến mức nào chứ!

Thấy ánh mắt của tôi, Tông Thịnh vội kéo chăn che ngực lại, rồi kéo tôi  nằm xuống, ôm lấy tôi nhẹ nhàng và hỏi: “Em muốn đi tắm lại không?”

“Vết thương của anh?”

“Đừng lo lắng, ban nãy có khí của em rồi, miệng vết thương sẽ mau chóng ổn thôi.”

“Tại sao hả? Tại sao sau khi thoát hiểm không tới tìm em ngay? Như vậy, anh sẽ không bị đau như vậy.” Tôi hít mũi, cố không bật khóc. Tôi không thể quên được, vết thương  kia của anh là do tôi đâm anh mà thành.

Tông Thịnh nhìn tôi lại khóc thì khoác áo choàng tắm lên, rồi kéo tôi đi vào phòng tắm.

“Vì khi đó, sức khỏe em không tốt, em lại còn đang mang thai, mà anh thì bị thương quá nhiều. Cả người đều bị thương. Nếu anh tới tìm em thì có thể anh sẽ hút em thành thây khô mất, cả con cũng thế! Nên khi đó, người anh không được gặp nhất chính là em. Ưu Tuyền, đi tắm rồi đi ngủ nào, đừng suy nghĩ nữa.”

Tôi lại nắm chặt lấy tay anh: “Anh có đi nữa không?”

Anh chỉ chỉ lên giường nói: “Nếu anh đi thì sáng mai em giải thích sao với bà về đám máu trên giường này?”

Tôi ngớ người, đến tận khi anh đóng cửa phòng tắm lại tôi mới nhớ ra, ban nãy chúng tôi đang bận bịu thì hình như chuông điện thoại reo lên nhiều lần, nhưng tôi còn đang mải chống tay nên không có tay để sờ tới điện thoại, nhưng hình như anh có nhìn qua màn hình. Là bà gọi sao?

Nếu không, anh cũng không nói thế. Cả đêm tôi không về, bà chắc là đã biết rồi, có lẽ vì thế nên gọi hỏi thăm tôi.

Quả nhiên, sáng hôm sau tôi và Tông Thịnh còn đang ngủ trên giường thì bà đã đẩy cửa phòng, la lớn: “Tông Ưu Tuyền, con cả đêm…”

Bà im bặt, tôi thì giật mình dậy, chưa kịp phản ứng thì Tông Thịnh đã ngồi dậy. Anh mặc áo ngủ che đi vết thương trên ngực. Tông Thịnh giọng khản đặc đầy ái muội nói: “Bà à, sáng ra đừng có đẩy cửa phòng vào mà không gõ cửa được không? Đêm qua con và Ưu Tuyền mệt lắm, ngủ thêm hai tiếng nữa nha.”

Tôi mở mắt, nhìn khuôn mặt già nua của bà có chút không tự nhiên, quay người định ra khỏi phòng, bỗng dưng quay mặt lại gào to:

“Tông Thịnh! Máu! Máu  kìa! Mày không biết nhẹ nhàng chút hả con? Đứa nhỏ mà có chuyện gì… Ưu Tuyền, có làm sao không? Đi bệnh viện kiểm tra với bà.”

Chiến trường để lại đêm qua thật rối mù. Nhưng đêm qua đã quá muộn, chúng tôi không thay khăn trải giường đã ngủ mất.

“Bà à,” Tôi ngồi dậy. “Con không sao. Chuyện này… chuyện này không như bà nghĩ đâu…”

Tôi lúng túng nhìn Tông Thịnh. Không thể nói ra viêc anh bị thương vì anh cũng là bảo bối của bà, biết chuyện bà cũng phát điên. Nếu bà biết vết thương của anh còn là do tôi đâm, thậm chí suýt trúng tim xém nữa mất mạng… thì dù tôi có sinh được chắt trai cho bà cũng không yên.

Tông Thịnh xuống giường, ngồi dựa vào bàn máy tính, châm thuốc lá rồi nói: “Như bà nghĩ đó. Được rồi, Tông Ưu Tuyền không có việc gì, con con cũng không có việc gì. Để yên cho cô ấy ngủ.”

“Nhiều máu vầy mà còn không sao!” Bà vẫn không chịu đi, Tông Thịnh đẩy bà ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Tôi ngồi trên giường nhìn anh, chớp mắt. Trên giường đầy máu, của anh và cả của tôi. Anh không có ở trong, ừm, nói là vì con. Giường đầy vết bẩn nhưng chúng tôi thật sự quá mệt nên cứ thế ngủ.

Tôi nhìn anh, vỗ vỗ xuống giường, anh nhả hai ngụm khói rồi mới ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi vươn tay xoa mặt anh, nhìn đôi mắt đỏ, cảm nhận anh dưới bàn tay mình. Lúc sau, mới nói:

“Anh thực sự đã trở lại.”

Hốc mắt tôi lại cay xè, đang giữa lúc cảm động thì anh nói: “Còn không dám chắc à? Anh tưởng tối qua em đã rõ rồi chứ. Hay là, em tưởng tối qua em làm với ai?”

Bàn tay đang sờ trên mặt anh của tôi cứng cả lại.

Tôi buông tay. Người này, sao không có chút tế bào cảm động nào vậy?

Trước giờ đều thế. Tôi xuống giường, quay lại rồi mắng: “Xuống giường! Thay chăn!”
Bình Luận (0)
Comment