Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 383

Nơi này âm khí thực trọng, Tông Thịnh thích nơi này. Hơn nữa thời gian này căn bản là sẽ không có người lại đây. Nơi này không có đèn đường, mực nước thấy không rõ lắm, một khi không cẩn thận liền sẽ ngã vào trong nước.

Khi tôi đang nhìn cá, Tông Thịnh đã đứng trước mặt nhìn tôi.

“Đừng nhìn em như vậy, em sẽ nghĩ tới anh lúc đó.”

Anh nhét tay trong túi quần, nhìn sang chỗ khác “Vẫn sợ sao?”

“Anh biết em nhìn thấy anh thế nào không?”

“Em nói xem.”

Tôi thở hắt ra một hơi. Xem ra, Tông Thịnh vẫn không có ý định nói thật với tôi mà vẫn định giấu giếm.

“Tông Thịnh… Khi đó anh kéo Thẩm Kế Ân đứng cạnh khung cửa kia, anh… Kéo đứt cánh tay gã, nói máu đó là máu xử nữ. Còn xé rách yết hầu gã, đem gã đẩy xuống lầu. Anh nói em nghe đi, mọi chuyện đều không phải là sự thật!”

Tông Thịnh không nói gì, một hồi lâu mới nói:

“Khi đó, tôi cảm giác được khung cửa bên kia có người. Nhưng là lại nhìn không được là ai. Tôi duỗi tay sờ soạng qua thì không thấy gì. Tôi ý thức được hẳn là do bất đồng không gian hoặc là thời gian. Luôn có cái gì tách ra, mới có thể xuất hiện ảo giác như vậy. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ là em. Đồ Vương Càn đáng chết, đem em đưa tới nơi đó làm gì? Ý tứ gì đây?”

“Ý của anh là, những gì em nhìn thấy đều là thật sự?” Tôi có chút nói không ra lời, thanh âm nghẹn ngào. Tôi không thể tin được những cái đó đều là thật sự. Tuy rằng lòng đã nghĩ tới, những cái đó hẳn là chính là sự thật, nhưng khi đi ra đây cùng Tông Thịnh tôi cũng nghĩ tới, có khả năng anh sẽ phủ nhận. Chỉ cần anh phủ nhận, tôi liền tin tưởng hắn. Anh nói cái gì tôi đều sẽ tin tưởng.

Tôi nói: “Anh không có gì khác nói với em sao?”

“Còn có thể nói cái gì, thứ tôi không muốn cho ai thấy nhất chính là hình ảnh khi mình bị bạo phát, vậy mà Vương Càn cố ý an bài em nhìn thấy. Em biết vì sao tôi chán ghét Hồ Điệp không? Chính vì cô ta giống em, nhìn thấy tôi lúc tôi bùng phát.

Tôi cảm giác được nơi đó có người, lại nhìn không thấy người, mới có thể động thủ. Sau đó về nhà tắm rửa thay quần áo, lại cố ý trở lại nơi đó kêu Ngưu Lực Phàm tới đón. Khi đó, cảnh sát ở phía trước tòa nhà, tôi liền ra phía sau, tôi làm bao nhiêu chuyện chỉ vì muốn giấu giếm các ngươi. Vốn dĩ muốn gạt em, Vương Càn lúc này cũng thật giúp tôi, tôi khẳng định sẽ báo đáp hắn cẩn thận.”

Tôi hiểu rõ ý anh, chính là anh sẽ thu thập Vương Càn.

“Tông Thịnh, tôi có hỏi Ngưu Lực Phàm ngày đó hắn tới đón anh thế nào, tôi biết, những gì tôi nhìn thấy là sự thật. Nhưng khi tới đây, tôi vẫn hy vọng anh sẽ phủ nhận, tôi sẽ tin hết, dù anh nói gì tôi cũng tin, vì sao, vì sao anh không chịu nói dối tôi chứ?”

Tôi bật khóc, nhưng anh vẫn lạnh lùng nói: “Tại sao phải nói dối? Em là vợ tôi, dù cho em sợ tôi thì vẫn sẽ yêu tôi, sẽ không ảnh hưởng tới việc em là vợ tôi.”

“Tôi không phải! Chúng ta chưa kết hôn.”

“Ừ! Chưa! Nhưng sau này thì sao? Em muốn đối mặt với tôi sao. Bộ mặt mà tôi không muốn em nhìn thấy đều đã bị em thấy rồi, tôi nói dối làm gì? Tôi chính là như vậy đó. Tôi giết Thẩm Kế Ân, tôi đem hắn đẩy xuống lầu. Hắn hiện tại mất tích. Tôi nói dối cái gì? Muốn tôi kể rõ hơn nữa cho em nghe không?”

Tông Thịnh nói xong, hung hăng trừng mắt liếc tôi, xoay người liền hướng tới bãi đỗ xe bên kia đi đến. Vừa đi, vừa nói: “Còn em, Tông Ưu Tuyền, em tính toán cái gì? Trừ bỏ cản chân tôi thì em làm được gì? Cả tháng này, em nằm yên trên giường chờ tôi là được, đừng có bước chân ra cửa!”

“Tông Thịnh!” Tôi gào lên, không phải gì anh đã nói những thứ dơ bẩn đó, mà vì thái độ của anh! Cứ thế bỏ đi, cắt đứt cuộc đối thoại giữa chúng tôi, thật sự không muốn nói dối tôi một chút sao?

“Gọi làm gì?” anh dừng bước chân, không có quay đầu lại chỉ nói như vậy, “Trước giờ tôi ghét nhất không phải Thẩm Kế Ân, hắn chỉ là quân cờ, cũng không phải Lão Bắc, lão chính là thủ đoạn cao minh một chút, dùng mạng người vô tội để đổi tài vận cho người xấu mà thôi.

Người mà tôi ghét nhất là Hồ Điệp. Khi đó, tôi phải làm bộ đối xử tốt với cô ta thật sự tôi chỉ muốn ói mà thôi.

Hiện tại, người tôi ghét nhất trừ ả ra, còn có cả cô nữa. Hạ Lan Lan tốt nhất cả đời cứ điên như vậy đi, nếu không, ả cũng sẽ là người mà đời này tôi ghét nhất.”

Tông Thịnh đi rồi, lên xe, cứ thế lái xe đi.

Tôi lau nước mắt trên mặt. Đêm nay coi như có thu hoạch thêm về kiến thức, quỷ thai bá đạo, mang thù, nhẫn tâm, ra tay tàn nhẫn, âm tình bất định.

Tôi phải làm sao đây? Tông Thịnh rốt cuộc làm sao vậy? Tôi rốt cuộc làm sao vậy?

Bên kia có một đôi tình nhân, cô gái la to: “Mau xem, bên tảng đá bên kia có cá lớn, em đi bắt nha.”

Cô gái chạy về phía tôi. Tôi không thích bị nhìn thấy đang khóc nên vội bỏ đi.

Chàng trai đuổi theo bạn gái nói: “Đừng đi, bên kia quá tối, cá ở đâu, anh không thấy, đừng đi.”

Cô gái đi ngang qua tôi, tôi cũng không nhắc nhở. Có lẽ, đây là mệnh của cô ta. Tôi lúc này không ổn, không nói hay làm gì được nữa cả.
Bình Luận (0)
Comment