Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 420

Tôi biết, phuong diện nào đó thì anh đang bị ảnh hưởng nên vội vã nói chính sự. Tôi đem tấm ảnh trong điện thoại đưa tới trước, cùng lúc lò vi ba cũng kêu lên âm thanh báo hiệu. Anh không thể không rời đi, vừa lấy cơm vừa hỏi: “Gì vậy?”

“Ảnh chụp, trong nhà ông ta em thấy một tấm ảnh, anh nhìn thử coi đây là đâu?!”

Tông Thịnh bưng cơm, cầm trà, nhìn vào điện thoại tôi, nhìn ảnh vài giây rồi buông đồ ăn ra, cầm lấy điện thoại tôi hỏi: “Em chụp ở đâu?”

“Ông già hai mươi tệ đó uống say ở trong phòng, bất tỉnh nhân sự. Hàng xóm nói hai ngày nay ông ta vẫn luôn uống rượu. Trên mặt bàn có bình rượu, có đậu phộng ảnh thì nằm dưới đĩa đậu phộng.”

“Mặt bên kia tấm ảnh có gì? Có chữ gì không? Những ảnh kiểu xưa như vậy thường hay có chữ viết đằng sau.”

Tôi ngây người: “Lúc ấy em không lật lại, nên không để ý”

“Nhìn thoáng qua, giống như tiệm cầm đồ của nhà Ngưu Lực Phàm.”

“Em cũng cảm thấy giống, mới đặc biệt để bụng. Ngưu Lực Phàm họ Ngưu, chúng ta hỏi Ngưu tiên sinh, khiến cho ông gia hai mươi tẹ thực kích động, lại ở nhà ông ta tìm thấy tấm ảnh này. Ngưu Lực Phàm cùng Ngưu tiên sinh lúc trước khẳng định có quan hệ.”

“Theo tuổi tác thì không phải là ba hay ông nội của hắn ta.”

“Ông trẻ thì sao?”

“Ngưu Lực Phàm nói đó là tài sản từ ông nội hắn ta để lại, chính là đơn truyền. Khả năng xuất hiện chú bác gì đó không lớn. Nhưng mà ông thầy bói đó khẳng định có quan hệ với nhà Ngưu Lực Phàm.” Tông Thịnh nhíu nhíu mi, sau đó nói: “Em tìm cớ tới chỗ tiệm cầm đồ nhà Ngưu Lực phàm xem thử đi, tấm ảnh này không cần để cho hắn xem. Nếu thật sự có quan hệ với nhà của hắn thì anh sẽ nói cho hắn nghe.”

“Dạ.” Tôi đáp lời.

“Tối qua em ngủ không ngon, hay là em bắt xe về ngủ đi.”

Tôi ngẫm nghĩ, lúc này vẫn nên tách khỏi anh vài ngày là tốt nhất, nên tôi quyết định không cùng ngồi với anh tăng ca. Ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng kỳ quái, ở bên nhau lâu rồi, tôi dư biết ánh mắt đó là gì. Tôi mà còn không nhau đi thì dù cho không làm được cũng…

“Uh, thôi em đi trước.” Nói xong tôi vội quay người đi. Sau lưng nghe giọng ai kia làu bàu “Thật muốn cắn một cái.”

Mẹ Thẩm Hàm còn ở đó nên chúng tôi có nhiều cớ để đi tiệm cầm đồ.

Hôm sau, tôi đi tìm mẹ Thẩm hàm kể chuyện làm ăn của Ngưu Lực Phàm khiến dì khá vui, muốn đi tìm hiểu Ngưu Lực Phàm.

Dù biết mình đang chuẩn bị muốn mang con gái xuất ngoại, cùng Ngưu Lực Phàm cũng không có khả năng tiến xa hơn. Nhưng dì vẫn muốn tìm hiểu xem thời gian qua Thẩm hàm đã sống thế nào, ví dụ như cô nàng và Ngưu Lực Phàm đang ở nơi nào? Thẩm Hàm có bị gì ủy khuất không?! Đương nhiên, mọi chuyện đều do tôi nói chuyện với mẹ Thẩm Hàm trong lúc Thẩm Hàm và Ngưu Lực Phàm chơi game.

“Dì à, thời gian này Thẩm Hàm đi học toàn là do Ngưu Lực Phàm lái xe chở đi, hai người bọn họ ở cùng nhau, nếu dì đưa Thẩm Hàm đi ra nước ngoài, có lẽ Ngưu Lực Phàm…”

“Bọn họ vốn đang ở nhà của Ngưu Lực Phàm, không phải ở đây, nhà Ngưu Lực Phàm còn một hiệu cầm đồ, ở nội thành.”

“Không, cách trường học khá xa, con từng đi qua đó vài lần, mọi người đều là bằng hữu mà.”

“Con á, con chưa tốt nghiệp đại học, sang năm cơ, chuyyện học hành của Thẩm Hàm con không rõ lắm, nhưng hình như Ngưu Lực Phàm có phụ đạo cô bé.”

“Dì à, hiệu cầm đồ kia khá lớn, phòng ngủ thì con chưa có vào, chỉ ở bên ngoài thôi… tránh thai á… Thẩm Hàm sẽ không, Ngưu Lực Phàm hẳn là sẽ đi. Anh ấy… khá lớn hơn so với Thẩm Hàm nhưng việc ổn định, thu nhập khá cao.”

“Không phải đâu, dì hiểu lầm rồi. Thường ngày Ngưu Lực Phàm bận bịu ở hiệu cầm đồ đó, hay là, mình ghé qua tiệm xem sao, không thì cũng có thể đi dạo ở nội thành. Dì nghĩ coi, dì về tới rồi thì đi dạo với Thẩm hàm thử đi. Trong phố rộng lớn như vậy, hai người đi dạo cùng nhau chẳng lẽ còn sợ trùng hợp gặp nhà họ Thẩm sao?”

Tôi cứ thế nói chuyện, nửa tiếng sau thành công kéo mẹ Thẩm hàm xuóng lầu, nói với Ngưu Lực Phàm là muốn đi hiệu cầm đồ của hắn. Dù là Thẩm Hàm đang chơi trò chơi không vui khi phải đi nhưng Ngưu Lực Phàm cũng không dám đắc tội mẹ Thẩm Hàm, dù gì, hắn cũng ngủ với con gái người ta.

Bình Luận (0)
Comment