Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 44.2

Ánh đèn lại chớp tắt.

Mắt Cá Chết xuất hiện.

Gã quỳ gối bên cạnh cô gái kia, liếm máu trên mặt đất. đôi  mắt cá chết còn ngước lên nhìn tôi.

Tôi hiểu được, cô gái này bị dụ tới đây cho mắt cá chết ra tay. Không chỉ ra tay, mà ngay cả khi đã chết vẫn còn bị khống chế. Tôi tìm được đáp án, liền xoay người chạy về phía thang máy. Nhưng tôi mới chạy được hai bước thì phía sau thổi tới một cơn gió tanh hôi mùi máu.

“Á!” 

Tôi cho rằng mình bị mắt cá chết đánh gục nhưng lại không có!

Ngay lúc ngọn gió đó thổi tới, ngón tay có cột chỉ đỏ của tôi như bị giật mạnh, hướng về phía sau hất một cái, cứ thế mà ngọn gió đó biến mất.

Tôi hoảng loạn quay đầu lại thấy hành lang của lầu 16 không có thi thể, cũng không có mắt cá chết, chỉ có dây chăng của cách sạt, bên cạnh tôi còn một cảnh sát ngồi trên ghế hỏi: “Cô gái, nơi này xảy ra chuyện, đã bị phong tỏa. Cô có việc sao?”

Sao lại có cảnhs át? Ban nãy rõ ràng tôi có thấy ai đâu, hơn nữa tôi lên nãy giờ sao giờ họ mới nói chuyện với tôi???

Tôi vội lắc đầu, sau đó lập tức trở lại thang máy đi xuống.

Người cảnh sát quay sang nói với đồng nghiệp : “Cô gái này gan thật, ở đây xảy ra chuyện chẳng ai dám tới, vậy mà cô ta dám lên một m ình.”

“Có lẽ là không biết việc đó,  nhìn mặt trắng bệch mà.”

Trong thang máy lúc nào tôi vẫn nhìn thấy con quỷ kia, gã vẫn đứng đó nhìn tôi mà không làm gì. Tôi cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, vì ít nhất hắn cũng không làm gì tôi.

Tôi cắn môi, nhỏ giọng khóc. Thật sự rất sợ hãi. Tôi phải rời khỏi nơi này! Tôi có mong muốn mãnh liệt chỉ có vậy. Tuy rằng sợ hãi như vậy, nhưng tôi lại không có oán hận Tông Thịnh, tôi biết, vừa cái hất tay kia là hắn cứu tôi.

Thang máy tới tầng trệt, tôi dụi mắt chờ cửa mở thì đi ra ngoài, ngay lúc đó tôi nghe tiếng gã  quỷ kia nói: “Đừng ra ngoài! Ở ngoài có nguy hiểm.”

Tôi quay đầu lại, trong thang máy cũng chỉ có tôi và gã quỷ không tay kia thôi, hẳn là gã nói đúng không?

Cửa mở ra, giọng nói đó lại cất lên: “Đừng ra ngoài!”

Tôi căn bản cố không được nhiều như vậy, trực tiếp đi ra khỏi thang máy. Đứng ở đại sảnh là có thể nhìn thấy bãi đỗ xe trước cửa, đi thêm vài bước là ra khỏi đây.

Đi về phía cửa, đèn ở phòng an ninh cũng sáng, còn nghe được tiếng nói chuyện vọng tới:

“Mình ăn khuya ở đây chắc không cần đưa lên lầu cho cảnh sát đâu nhỉ?!”

“Quan tâm làm gì. Có ăn thì ăn đi. Trên lầu 16 toàn mùi máu, dù đưa đồ ăn tới chưa chắc họ đã muốn ăn.”

“Thiệt tình, xảy ra chuyện như này, haizzz, bị chết thật thảm… nhưng mà mở máy lạnh khiến mùi máu nó cứ thế len vào hệ thống thông khí, khách sạn chắc cũng nên đổi hệ thống máy lạnh trung tâm đi. Không có lỡ bữa nào máy lạnh thổi cái nghe toàn mùi máu tươi…”

 “Ngươi câm miệng đi! Nói cái gì vậy, hơn nửa đêm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment