Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 442

Hừ, dám thay lòng đổi dạ thử xem?

Xe tới trung tâm kinh doanh bất động sản. Giờ chiều thật vắng vẻ. Dự án bên này đã đi vào giai đoạn kết thúc, nhà đã bán hết, mọi người cũng chẳng còn việc gì để làm, do đó việc tham dự hạng mục bên tòa nhà Linh Linh là cơ hội tốt.

Tiểu Trần đi vào trong, tôi vẫn đứng ở cửa, có chút ngượng. Trước đây khi làm ở đây tôi nói tầm bậy về Tông Thịnh hơi nhiều, giờ lại quay lại đây.

Tiểu Trần đứng nói chuyện với giám đốc thì Tiểu Mễ đi ra nhìn thấy tôi, khẽ giọng nói: “Ưu Tuyền, sao em lại tới đây? Lần trước vụ cái áo khoác sao rồi? Mặt em ổn rồi đó, không còn tí chút dấu vết nào luôn. Buổi sáng hôm đó, nhìn mặt em chị thật cho rằng cả đời này em phải chịu mặt rỗ rồi chứ.”

“Cảm ơn chị, Tiểu Mễ, đi bệnh viện kịp thời, lột da thì tốt rồi.”

Tiểu Mễ nhìn vào trong rồi hỏi: “Em tới cùng người của tổng công ty à?”

“Vâng ạ.” tôi gật đầu. Đằng nào sau này cũng gặp mặt, vẫn phải biết thôi.

“Dự án bên tòa nhà Linh Linh cần người à?”

“Ừ, trước thì cần hai người, tháng sau chắc sẽ cần hơn.”

“Bên đó có chỗ ở không?” Tiểu Mễ tương đối quan tâm vấn đề này, ở bên này vừa bao ăn vừa bao ở không cần lo lắng.

“Em nghe nói là ở trên lầu tổng công ty, nhưng mà đi làm thì khá xa.”

“Chị xung phong! Nghe nói hiện tại cậu chủ đi làm hàng ngày đó, em với cậu ta chia tay rồi, nếu chị đây theo đuổi thì em cũng đừng có giận đó.”

Nói xong, chị ta tủm tỉm cười bỏ đi, tôi chưa kịp giải thích thì Tiểu Trần đã ra tới, kêu tôi lên xe rời đi. Trên xe còn dặn dò tôi ngày mai mặc đồng phục, đi phát thông báo tuyển dụng.

Tiểu Mễ ư, có lẽ sẽ nhanh chóng trở thành đồng nghiệp của tôi rồi.

Có việc bận nên không thấy thời gian chán chường nữa. Hôm sau, tôi bận tới mức không có thời gian ăn uống. Tông Thịnh cũng không ăn ở công ty, chẳng biết đi nơi nào rồi. Cũng một thời gian không mặc đồng phục và đi giày cao gót, chỉ một buổi sáng cũng khiến tôi có chút mệt mỏi.

Giờ cơm trưa không thấy Tông Thịnh tôi bèn nhắn tin cho anh. Người gì mà thời gian đi làm và tan làm không cố định, chẳng trách Tông Đại Hoành có ý kiến.

Tông Thịnh hồi âm: “Anh đang uống trà chỗ tiệm của Ngưu Lực Phàm.”

Tôi biết ý tứ của anh, hai người bọn họ không chỉ đơn giản là uống trà nói chuyện phiếm đâu. Hôm đó, ba của Ngưu Lực Phàm nói với chúng tôi như vậy, chúng tôi vẫn chưa nói lại với Ngựu Lực Phàm. Cũng không biết hôm nay Ngưu Lực phàm có thể đồng ý cho phép chúng tôi hai tuần sau dời mộ ông nội hắn không?

Kỳ thực, ba của Ngưu Lực Phàm vì muốn bảo hộ cho hắn mà phải giả chết để lừa gạt Thẩm Gia, cũng coi như là đổi lấy cả một đời bình an cho hắn.

Chỉ là trên đời có những việc đã định sẵn, dù cho ba của Ngưu Lực Phàm có nỗ lực tới đâu cũng không thể thay đổi được tiến triển của chuyện này.

Lúc dùng bữa, Tiểu mễ cùng một cô gái khác tới tổng công ty báo cáo, thấy tôi thì cầm đồ ăn sang ngồi cùng. Tiểu Mễ cười nói với tôi: “Tông Ưu Tuyền, chị tới nè.”

“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Tôi nói, trong lòng vẫn thắc mắc sao lại là chị ta tới chứ.

Tông Đại Hoành trưng khuôn mặt già chát cười ha hả, tới gần Tiểu Mễ. Tiểu Mễ là một cô gái xinh đẹp, xác thật là khá xuất sắc. Tông Đại Hoành liếc mắt đã có vẻ coi trọng cô ta, hỏi xem cô ta ở đâu tới, có ở ký túc xá không, đang ở đâu, cuối cùng còn nói: “Về sau các cô đi theo Tiểu Trần, cố gắng lên. Những cô gái xinh đẹp như các cô tới dự án này có thể khiến cho cả tổ đều nâng cao tinh thần phấn chấn.”

Tôi lần đầu tiên phát hiện, Tông Đại Hoành vậy mà cũng có thể nói năng tốt tới vậy.

Tối thứ bảy đó, Tông Thịnh không về nhà, nói là ở lại tiệm của Ngưu Lực Phàm qua đêm. Cũng không biết hai người bọn họ nói những gì mà Tông Thịnh không chịu nói nhiều lời trong điện thoại, mà tôi cũng không tiện hỏi.

Tôi ngủ một mình ở nhà không có cảm giác an tâm, cứ thế chờ tới hừng đông.

Tôi cũng không biết Tông Thịnh có nhớ lời hẹn đi hẹn hò vào cuối tuần không nữa.

Đến lúc tôi tỉnh dậy thì nghe có tiếng động dưới nhà. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là ăn trộm vào nhà sao? Sau đó, nghĩ kỷ thì có vẻ không phải vì nghe có tiếng nồi áp suất. Tôi vội xuống giường hô to: “Tông Thịnh?”

“Ừ, xuống ăn sáng đã, không phải em muốn hôm nay đi chơi công viên trò chơi sao?”
Bình Luận (0)
Comment