Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 483

Tôi không hề do dự chạy thẳng tới phía sau bãi đỗ xe. Chờ tới khi tôi lại gần thì thấy phía bàn thờ Ngưu Lực Phàm đã điểm nến dâng hương. Nghe hắn ở kia nói “Tổ sư gia……” Cái gì gì đó.

Tông Thịnh đang đứng ở phía sau, cách không xa bàn thờ cho l ắm, chỉ chỉ bên cạnh bảo tôi đứng cạnh anh, đừng đứng trước bàn thờ.

Tôi vội chạy tới, túm chặt tay áo anh, thở hổn hển nói: “Người giấy, người giấy…”

Anh đặt tay lên môi bảo tôi im lặng, ánh mắt nhìn sang phía Ngưu Lực Phàm bên kia. Ngưu Lực Phàm làm pháp sự thật sự rất khoa trương, mặc áo đạo màu vàng, chiêu thức rất có hình có dạng. Mỗi bước đặt chân đều vô cùng cẩn thận, vô cùng ổn. Nhìn qua, tôi còn nghĩ là hắn đột nhiên lợi hại lên. Nhưng nhìn kỹ mới thấy, trên đất có vẽ sẵn dấu chân bằng tro. Hắn là bước lên những dấu chân sẵn đó. Dùng ngón chân cũng biết là ai vẽ rồi.

Sau đó, Ngưu Lực Phàm lấy một nhúm tóc đốt trong chén nhỏ, thấy tóc cháy hết thì cầm bùa lên đốt trên ngọn nến rồi thả vào trong chén. Cuối cùng, rót rượu đã cúng vào trong chén, rượu lập tức chuyển màu đen ngòm.

Ngưu Lực Phàm hất tấm vải đỏ lên, bên trong có một bức tượng hình người cao khoảng bảy tám centimet bằng gốm, Ngưu Lực Phàm rót chén nước đen ngòm kia từ trên đỉnh đầu bức tượng xuống.

Tông Thịnh thấp giọng nói: “Nhanh lên, thời gian không đủ.”

Ngưu Lực Phàm tay hơi run một chút, rõ ràng rất khẩn trương. Sau khi chậm chậm rót hết chén rượu thì bức tượng gốm cũng đã trở thành một bức tượng đen. Hắn lại dùng vải đỏ trùm lên, dùng sợi dây đỏ cột lại.

Có lẽ, vì quá căng thẳng nên Ngưu Lực Phàm làm sai vài lần, cứ phải sửa đi sửa lại, mãi mới làm xong, quay sang nhìnTông Thịnh, Tông Thịnh lập tức liền gầm nhẹ: “Thất thần làm gì, lập tức thu thập chạy mau. Cảnh sát đến bây giờ.”

Ngưu Lực Phàm lúc này mới tạ ơn tổ sư gia gì đó, xong xuôi hết thì cả hai người lập tức ném cái bàn lên xe, đồ trên bàn cũng cho thẳng lên xe. Chỉ có bức tượng quấn vải đỏ là Ngưu Lực Phàm trước khi dọn bàn đã nhét vào trong tay tôi.

Trong lúc hai người đàn ông dọn dẹp thì tôi ôm bức tượng, tay chân run rẩy. Chẳng lẽ… cái này là Trương Tinh Tinh sao? Ngưu Lực Phàm rốt cuộc có thành công hay không đây?

Đồ chất lên xe xong thì Tông Thính kéo tôi lên xe ngay, Ngưu Lực Phàm cũng chạy nhanh lao lên xe, đạp ga chạy thẳng. Xe vừa chạy tới phía trước khách sạn, tôi thấy một nam sinh đứng trước cửa khách sạn, chính là người đã mất tích kia. Nhưng, thật ra, hắn chính là Thẩm Kế Ân.

Tôi vội hô: “Bên kia, bên kia, Thẩm Kế Ân.”

Bọn họ không để ý đến tôi, mà ngay khi xe vừa chạy qua thì có một chiếc xe cảnh sát hụ còi inh ỏi chạy tới, nhìn có vẻ là chạy tới khách sạn Sa Ân.

Ngưu Lực Phàm thở phào nói: “Quá mạo hiểm. Chúng ta quá mạo hiểm, thiếu chút nữa đã phải vào đập muỗi trong đồn cảnh sát rồi. Dạo này có virus Zika gì đó, nghe đồn là bị muỗi truyền bệnh đó. Nếu lỡ vì một người qua đường Giáp hồn, bị nhiễm virus rồi…”

Tông Thịnh dựa vào ghế cũng thở phào: “Mọi chuyện suôn sẻ thì tốt rồi.”

Nói đến việc suôn sẻ, tôi ngồi ở hàng ghế sau nói:" Em xin lỗi, người giấy bị cháy rồi, em không biết tại sao nữa, tự nhiên nó tự cháy.”

Tông Thịnh xoay người lại, nhìn tôi, rồi đưa tay cầm lấy bức tượng trong tay tôi nói: “Không sao, lúc em cầm người giấy đi anh đã nghĩ tới khả năng này rồi. Lão Bắc nếu đang ở khách sạn thì lão có thể phát hiện khi có đồ vật có pháp thuật vào trong kết giới. Lão chỉ cần làm vài động tác là người giấy là có thể bị thiêu cháy. Bất quá lão sẽ không nghĩ đến, chúng ta dùng là hai người giấy song sinh, nếu cái bên kia bị cháy thì cái bên này cũng cháy theo. Rồi chúng ta dùng tro của người giấy là có thể thuận tiện vào trong kết giới đưa TrươnG Tinh Tinh ra. Nước bùa ban nãy có tro của người giấy đó làm thành cầu kết nối đó.”

Khó trách, lúc tôi về tới nơi thì Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm bên này đã bắt đầu làm pháp sự.

Ngưu Lực Phàm cũng nói: “Cũng may có em hỗ trợ, nếu không đêm nay chúng ta chắc chắn chạm mặt cảnh sát. Không cần nói nhiều, đi làm pháp sự trước cửa nhà người ta, cho dù cảnh sát không nói gì nhưng cũng sẽ bị giáo dục mất một lúc đó.”

Hóa ra bọn họ tính thời gian vô cùng khớp, tính toán cả rồi, Thẩm Kế Ân chắc chắn sẽ báo án. Do đó, khi chúng tôi vừa rời khỏi thì xe cảnh sát cũng vừa tới nơi.

Lúc về lại tiệm cầm đồ cũng đã khoảng 11 giờ đêm. Vì tình huống mới phát sinh nên chúng tôi đã hoàn thành kế hoạch sớm.

Xe dừng lại, sau khi Ngưu Lực Phàm xuống xe liền cầm lấy bức tượng quấn trong tấm vải đỏ từ tay Tông Thịnh.

“Cũng không biết tôi có thành công không?”

“Thành công. Bức tượng đã thay đổi rồi.”

“Cậu là quỷ thai, cậu có thể cảm nhận được chứ tôi làm sao có khả năng đó. Hỏi cô ấy xem có biết Thẩm Hàm ra sao không.”
Bình Luận (0)
Comment