Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 492

Tôi nhìn Lão Bắc bên cạnh, cười gượng một chút: “Lão Bắc tiên sinh, ông lựa ngày thật không tốt lắm!” Tôi nói tuy rằng không lớn, nhưng mấy người cùng thôn chung quanh ũng đều nghe được. Nói xong câu đó tôi mới đi về phía cầu thang.Tòa nhà Linh Linh vốn dĩ lúc trước đã phá bỏ một phần, toàn bộ phần trần ở chính giữa tòa nhà đã bị phá sập tạo thành một lỗ thủng to. Từ tầng trệt có thể nhìn thấy tận trời cao.

Bước trên cầu thang lung lay, nói không sợ là xạo. Tôi vịn vào tường, thật cẩn thận mà hướng lên phía trên đi vừa đi, vừa sợ cầu thang sụp xuống.

“Tông Thịnh? Tông Thịnh?” Tôi gọi khẽ. Lầu 2, lầu 3, lầu 4… anh đâu mất rồi? Nếu là diễn kịch, chạy đến lầu 2 rồi trốn đi không phải được rồi sao, chạy gì mà chạy lắm thế?

“Tông Thịnh, trả lời em xem nào!” đến lầu 4, tôi đi đến đâu thì gạch vữa rơi tới đó. Chân tôi mềm nhũn tới đi cũng không nổi, vội dựa vào vách tường ngồi xuống.

“Tông Thịnh!” tôi gọi lớn vài tiếng, nhưng vẫn không nghe đáp lại. Tôi thở hồng hộc, sợ hãi lầm bầm: “Không phải là thật sự bạo tẩu đó chứ?”

“Nói bừa cái gì hử! Nếu anh thật sự bạo tẩu thì đã có vài người có chuyện rồi!” Nghe thấy giọng Tông Thịnh, tôi vội nhìn qua. Anh lững thững đi từ trên lầu xuống, chậm rãi ngồi xuống cạnh tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, không thể tin được anh đã xuất hiện bên cạnh tôi, mặt một bộ đồ sang trọng vậy mà ngồi trên bậc cầu thang cạnh tôi.

“Này, quần áo của anh đắt lắm đó?” Tôi cau mày.

“Chỉ để ý quần áo, không để ý anh sao?”

“Anh chẳng phải chả có chuyện gì sao?”

Tông Thịnh vươn tay, đỡ đầu tôi dựa vào ngực anh. “Đi lêncó sợ không?”

Tôi ngồi nghe tiếng tim anh đập, trầm ổn, mạnh mẽ. Tôi dường như không cần suy nghĩ, đáp “Không sợ.”

“Mồ hôi lạnh chảy đây này, còn nói không sợ?”

Tay anh quệt ngang trán tôi, lúc này tôi mới để ý mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán. Tôi vội cúi đầu vỗ vỗ lên mặt, nhịn không được bèn hỏi: “Chúng ta đi xuống đi!”

Tôi vừa rướn người thì anh đã kéo tôi ngồi lại: “Ở đây ngồi một lát, chúng ta nói chuyện vài câu nào.”

Tôi nghi hoặc ngồi lại, nhìn anh. Hiện tại, chúng tôi coi như là đang ở chung rồi, mỗi ngày đều bên nhau, còn ngồi nói chuyện gì?

Anh kéo kéo cổ áo, cởi nút áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh đầy gợi cảm. Anh không nói thẳng, mà cứ trầm mặc rồi mới nói: “Lão Bắc tuy rằng lòng dạ rất sâu, nhưng là anh cảm giác ban nãy lão nói không hề sai.”

“Lão nói cái gì?” Lão Bắc vừa rồi nói rất nhiều, tôi không biết Tông Thịnh nói tới câu nào.

“Em ở bên anh thì nhất định phải chết.”

Tôi cười xòa: “Ai mà chẳng phải chết? Làm gì có ai sống lâu trăm tuổi!”

“Bị anh hại chết.” anh nhẹ nhàng nói.

Tôi trầm mặc, cúi đầu dựa vào ngực anh, lại nghe tiếng nhịp tim anh, nhẹ giọng nói: “Mặc kệ về sau thế nào, hiện tại, chúng ta đều phải hoàn thành việc trước mắt của mình. Còn nữa, lời Lão Bắc nói mức độ đáng tin không cao lắm. Lão chỉ ước gì em rời khỏi anh thôi! Chúng ta không thể làm theo tâm nguyện lão được!”

Anh nặng nề thở hắt ra: “Anh vẫn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.”

Tôi đẩy anh ra, đứng lên rồi duỗi tay ra nói: “Đi thôi, chúng ta đi xuống. Coi bộ hôm nay mọi chuyện sẽ dừng ở đây. Tuy chuyện hôm nay đã khiến nhiều người biết anh là phần tử nguy hiểm. Sau này anh sẽ đối mặt như thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment