Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 674

Giờ tôi chỉ còn một cơ hội, lúc đi ra thì đâm xuống. Tôi cắn môi tự nhủ: “Đâm một cái thôi, một cái. Nhất định phải làm được, nhất định phải làm được.”

Tôi cầm sẵn kim, một tay đặt ở cánh cửa buồng vệ sinh, hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa ra ngoài. Lúc đi ngang qua giường cô ấy, dưới chân vừa trượt một cái, tôi đã ngã bổ nhào lên giường, vì cố gượng dậy tôi chống tay, vừa vặn cây kim đâm vào mu bàn chân thai phụ kia.

Tôi vội đứng lên, liên tục xin lỗi. Không biết do quá khẩn trương hay do biết rõ hậu quả, nước mắt tôi chảy dài trên gò má.

Tôi đã thực sự xuống tay.

Tôi, đã đem tử vong lẽ ra của mình đổ lên người khác.

Thai phụ kia ngước mặt lên cười với tôi: “Không sao đâu, chân tôi không có cảm giác gì cả.”

Tôi kinh ngạc: “Tại sao lại không cảm giác được?”

Hốc mắt cô ấy đỏ lên: “Cột sống tôi bị lệch, nên chèn ép dây thần kinh chân.”

“Chị trẻ vậy sao lại bị lệch cột sống được?”Người phụ nữ giường bên nói: “Em gái, đừng hỏi nữa. Cô ấy khổ lắm. Thương thế trên người toàn là do bị chồng đánh, lúc nhập viện, cô ấy đi xiêu vẹo một mình.

Tôi kinh ngạc, tuy rằng đã nghe Ngưu Lực Phàm nói trước, nhưng suy nghĩ là một chuyện, nhưng nhìn thấy có người đánh vợ, lại còn là vợ đang có thai đến như vậy, gã đàn ông này thật sự khốn nạn. Tôi nhìn chị ấy hỏi: “Chị có định ly hôn không? Mang thai mà gã còn đánh vậy.”

Người phụ nữ khóc: “Đứa nhỏ này sợ là giữ không nổi. Ra viện thì ly hôn thôi.”

Chị gái giường bên lại nói: “Em gái, em ra ngoài đi, đừng hỏi cô ấy nữa. Vừa mới nói tới đã khóc, đừng để tới khi ly hôn được thì mắt cũng đã khóc tới mù.”

Bàn tay cầm kim châm của tôi khẽ buông, vừa vặn rơi xuống gầm giường cô ấy.

Tôi quay người đi ra ngoài, thật lòng rôi rất muốn quay đầu lại nhìn người phụ nữ đáng thương này nhưng vẫn cố nhịn nỗi xúc động lại. Tông Thịnh nói, phải rời khỏi tuyệt đối không thể quay đầu lại xem.

Tôi ra khỏi phòng bệnh đi thẳng tới thang máy, sau lưng còn nghe tiếng y tá bàn tán về bệnh tình của tôi, còn bảo là nếu tôi sinh con ra xong nhất định sẽ bị trầm cảm sau khi sinh.

Tôi xuống lầu, cả đoạn đường luôn cảm thấy như nghẹn ngào nơi yết hầu, trong lòng cứ xúc động muốn khóc.

Ra khỏi tòa nhà, tôi nhìn thấy mẹ đang đứng đó, thấy tôi thì vội chạy tới. Từ xa, mẹ đã nói: “Sao lại lâu như vậy? Mẹ còn sợ con xảy ra chuyện gì ở trên đó.”

Tôi nói không ra lời, sợ rằng mình chưa kịp nói thì đã khóc.

Tôi không thể nói với mẹ rằng con gái mẹ không còn là đứa trẻ thiện lương như trước. Ban nãy, chính tay tôi đã đưa một đứa bé vào tử lộ để đổi lấy cơ hội sống sót cho con của mình. Tôi lặng lẽ lên xe, mẹ tôi cũng theo lên: “Sao nhìn con như muốn khóc vậy? Có chỗ nào không thoải mái không? Bụng đau hay sao?”

Tôi không nói nên lời, vẫy vẫy tay về phía ghế lái, ý bảo Ngưu Lực Phàm lái xe đi.
Bình Luận (0)
Comment