Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 680

Tôi cười: “Anh cứ đi làm đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân. Em biết, lúc này Ngưu Lực Phàm bận rộn với mẹ của Thẩm Hàm, hai người đều rất bận, mà lúc này em lại không thể giúp đỡ được gì. Em sẽ cẩn thận, cứ yên tâm đi!”

Tông Thịnh gật đầu, vươn tay định xoa đầu tôi nhưng giữa chừng khựng lại, có lẽ do anh thấy tay mình bẩn nên không thích hợp chạm vào tôi.

Tôi không dám ngủ nữa, nằm trên giường chờ mẹ quay lại, mẹ vừa vào đến nơi tôi cũng ngủ vùi. Mọi chuyện vừa rồi sẽ được mọi người kể lại cho mẹ nghe.

Chạng vạng tối, Tiểu Mễ vào thăm tôi, cô ấy bảo hôm nay đi phát tờ rơi ở lân cận nên ghé thăm tôi. Nhưng mà vào phòng tôi, chẳng hỏi han gì tôi mà đi thẳng tới cửa sổ rồi gào rú lên: “Trời ơi trời ơi, cửa sổ phòng em nhìn thẳng ra quảng cáo của tòa nhà mình sao? Mỗi ngày mở mắt ra đã được ngắm tiểu lão bản rồi, thật là soái quá đi, nằm viện đây là đúng chuẩn hạnh phúc.”

Tiểu Mễ chính là như vậy, và cô ấy là người đơn thuần, thiện lương.

Mẹ tôi thấy có người đến mới nhẹ nhàng nói: “Nhờ cháu ở lại đây ngó chừng Ưu Tuyền một chút nhé, tôi đi lấy cơm cho con bé.”

“Dạ, dì cứ yên tâm đi, con ở lại cho.” Tiểu Mễ sảng khoái đáp.

Mẹ tôi vừa đi, cô ấy đã ngồi xuống cạnh tôi nói: “Sao giờ em như con nít vậy? Nếu chị không tới thì không cho mẹ đi mua đồ ăn sao?”

Tôi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, không nói nguyên nhân cụ thể. Mẹ tôi đã nghe kể lại chuyện lão thầy bói 20 tệ nên vô cùng lo lắng cho tôi!

Tiểu Mễ kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về Tông Thịnh, tỷ như mấy hôm nay anh đều lăn lộn ở công trường, kiểm tra đến tận từng hạt cát. Công trường đổ móng san nền anh đều nhất nhất kiểm tra theo sát. So với công nhân, anh còn vất vả hơn nhiều.

Tông Đại Hoành đã không để ý tới tòa nhà này nữa, Tiểu Lục vốn đang theo chăm sóc ông ở bệnh viện cũng bị kéo về hỗ trợ cho Tông Đại Hoành ở công ty. Tiểu Mễ thì thào: “Quản lý nói, chỉ sợ Tông Đại Hoành nhân cơ hội này mà cuỗm tiền của công ty đó.”

Hiện tại, khu mỏ xảy ra chuyện, nói trắng ra là cái mỏ tiền đang có vấn đề. Vì không có xảy ra chết người nên bà vẫn có khả năng tiếp tục khai thác kinh doanh khu mỏ, nhưng chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều tiền để lót đường. Hơn nữa, còn thêm phần tiền bồi thương nữa, số tiền này khéo sẽ tốn hết cả gia tài của nhà anh. Nếu như ngay tại thời điểm này Tông Đại Hoành lại ôm tiền bỏ trốn, chẳng phải anh sẽ phải làm công suốt đời để bồi thường sao?

Mẹ đưa cơm tới, Tiểu mễ cũng về. Tuy mẹ không ngồi nghe, nhưng khi quay về cũng nghe được vài câu, biết chúng tôi nói về chuyện gì. Mẹ xới cơm cho tôi, do dự rồi nói:

“Ưu Tuyền, nhà Tông Thịnh… mẹ nghe người trong thôn bảo có lẽ sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền. Nếu không đủ thì sẽ phải mang hết bất động sản đi bán để đền. Con lại mang thai…”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, bà mất tự nhiên, im lặng cúi đầu.

“Thôi thôi, không nhắc đến nữa thì thôi. Nhưng nhà họ thật sự chẳng còn gì đâu, ao cá kia mẹ để cho hai đứa, dù sao ao cá cũng dùng tiền của nhà bọn họ mà.”

Tôi tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Tuy tôi cũng lo lắng nhà anh sẽ phải đền bù tới mức phá sản, nhưng tôi cũng tin tưởng Tông Thịnh không phải là người không có tiền đồ. Anh hôm nay có thể đi vào công trường làm việc, tôi liền chắc chắn rằng sau này dù khó khăn đến thế nào, anh cũng sẽ nỗ lực hết mình.

Hôm nay xảy ra thật nhiều việc, tôi cứ tưởng tới đó là xong.

Nhưng đến 9 giờ tối, tôi lại có khách tới thăm.

Điện thoại vang lên khi tôi đang sắp ngủ, nhìn thấy hai chữ Thẩm Hàm thì khẽ cau mày, khẳng định chẳng có gì tốt lành.

Tôi kéo chăn qua đầu nói khẽ: “Tôi đang an thai, mặc kệ, chẳng cần nghe.”

Điện thoại vang lên vài tiếng chuông rồi lại tắt. Rồi lại đổ chuông, rồi tắt. Sau lần thứ tư thì không đổ chuông nữa, có lẽ Thẩm hàm đã từ bỏ.

Nhưng tôi không nghĩ tới một y tá dáng vẻ hoang mang chạy vào la lối: “Cô là Tông Ưu Tuyền phải không, có người muốn nhảy lầu, bảo cô lên đó nói chuyện.”

Tôi mắng thầm trong lòng: “Má nó chứ, Thẩm Hàm này thật sự chơi bậy bạ thế.” nhưng tôi cũng không nói thành tiếng, mà quay sang đáp: “Cô ta nhảy lầu sao? Tôi phải dưỡng thai, không được xuống giường.”

Y tá sốt ruột: “Thật mà, đã leo ra bên ngoài rào chắn rồi. Bệnh viện đã gọi cảnh sát rồi, cô lên khuyên vài câu đi, là mạng người đó. Tôi và bác sỹ trực ban sẽ lên cùng cô, hết sức để cô không xảy ra chuyện. Nhanh lên đi! Người này nếu chết tại bệnh viện, nhà bọn họ không chừng sẽ tới làm khó bệnh viện đó.”

Hóa ra trọng điểm là vậy, khó trách y tá cuống lên thế kia.

Y tá thậm chí còn xếp giày ngay ngắn lại để tôi mang vào nhanh chóng. Tôi mặc áo khoác, đi theo y tá ra ngoài. Mẹ tôi đứng sau la lớn:

“Chậm chút đi Ưu Tuyền. Mạng của người ta là mạng, còn đứa nhỏ trong bụng con cũng là mạng người đó.”

Mẹ lên thang máy cùng tôi, còn y tá thì chạy đi tìm bác sỹ trực ban. Vào thang, mẹ vẫn lải nhải cùng tôi, hỏi là bộ tôi thiếu gì người ta sao, hay là tôi giựt bạn trai của người khác? Tôi vẫn im lặng không nói gì.

Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, lối ra thang thoát hiểm đèn đuốc sáng trưng.

Sân thượng bệnh viện cũng không trống trải mà phơi khăn trải giường trắng khắp sân. Tôi nhìn thấy có vài người tụ tập đằng xa bèn đi tới chỗ đó.

Tới gần thì thấy Thẩm Hàm đang vắt vẻo ở hàng rào bên ngoài, hai chân đang đong đưa ở ngoài, với vị trí này thì dù cho cô ta không cố ý nhảy lầu, cũng rất có khả năng bị trượt chân ngã xuống dưới.

Con nhóc này, càng chơi càng quá đáng! Cô ta không sợ lần này lỡ trượt chân ngã hay sao?

Thẩm Hàm ngẩng đầu cười với tôi, lại nói với người xung quanh: “Được rồi, được rồi, mọi người quay về đi! Tôi còn lâu mới nhảy lầu, tôi chỉ muốn nói vài câu với cô ta thôi.”

“Em qua đây, em tới thì chúng ta nói chuyện.” tôi lạnh giọng.

Thẩm Hàm bây giờ đã không còn là cô nữ sinh trung học hoạt bát đáng yêu nữa rồi. Theo những gì cô ta nói hôm nọ đã cho thấy cô ta hiện chỉ còn muốn trả thù, tâm lý trả thù rất cao.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng giận dữ nói: “Chơi người khác đấy à?”

Nói xong thì bọn họ tính đi xuống lầu, tôi vội nói: “Làm ơn giúp tôi, mọi người ở đây chờ một chút. Cô ấy giờ còn đang ở ngoài hàng rào, nếu không cẩn thận trượt chân ngã, xong tôi bị hoài nghi đẩy người xuống thì sao?”

Thẩm Hàm tức giận nói: “Nằm viện mấy ngày, cũng thông minh hơn nhỉ.”

“Thẩm Hàm, em cũng không phải là trẻ con nữa. Chúng ta lập trường khác biệt, em lựa chọn đứng về phía anh trai mình thì cũng không nên dùng sinh mạng của bản thân ra mà đùa giỡn. Hơn nữa, em còn đang mang trên mình một sinh mạng nữa, chẳng phải em bảo nhất định phải sinh con ra sao? Chẳng lẽ em từ bỏ à?”

“Sinh ra sao? Chúng mày đều mong nó chết mà! Tao ước gì tất cả chúng mày đều chôn cùng nó!”

“Thẩm Hàm, em đừng như vậy. Em thử ngẫm lại xem, nghĩ lại cuộc sống vui vẻ hạnh phúc cùng bạn bè trước đây, chỉ cần em đồng ý, em xuất ngoại với mẹ thì mọi chuyện đều có thể quay lại như trước. Mẹ em đã về tới rồi, mẹ rất yêu thương em mà. Em vẫn còn cơ hội lựa chọn cho mình.”

“Ngày xưa bà ta một mình bỏ đi, vứt tôi lại cho đám tâm thần kia, giờ lại bảo tới đón tao, mày thấy tao có khả năng đi cùng bả sao? Chẳng qua bả coi thường kêu tao bị tâm thần thôi, mà hay là bả bị tâm thần nhỉ? Tông Ưu Tuyền, mày qua đây đi, tao nói vài câu với riêng mày.”

Mẹ vội kéo tôi lại thì thầm: “Cô gái này bị làm sao vậy?”

“Sao lại không dám qua? Yên tâm, tao không phải bọn chúng, tao đâu có ăn thịt mày. Tao là người mà, không có giống bọn chúng, qua đây!”

Tôi cắn môi không nhúc nhích. Tôi không biết Thẩm Hàm định làm gì tôi, nhưng chắc chắn chẳng có gì tốt lành.

Thẩm Hàm thấy tôi không nhúc nhích thì đứng lên đưa chân đong đưa bên ngoài rào chắn:

“Không chịu qua sao? Mày không tới thì tao nhảy xuống. Dù sao, tụi mày đều mong cho tao chết đi mà, ở dưới có người chờ chụp hình kìa, tới chừng đó, ai cũng biết rằng tao vì mày mới chết.”

Mẹ tôi vừa định nói tôi đã kéo lại. Thẩm Hàm hiện tại không giống như ngày xưa, ánh mắt của cô ta khiến tôi biết, cô ta sẽ nhảy xuống.

“Nói thì cứ nói đi không được sao? Hay là em sang đây, mình tìm chỗ nào ngồi xuống rồi nói chuyện. Trên đó gió lớn quá, lỡ em bị cảm, hay gió làm hỏng da em, tới mai sẽ khó chịu đó.”

“Thật sự không qua sao? Vậy tôi nhảy xuống đây, dù sao thì những chuyện của chúng ta đâu có kể cho người khác nghe được.” Thẩm Hàm chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Động tác nhỏ của cô ta làm cho bác sỹ bên cạnh tôi càng thêm khẩn trương: “Cô qua đó đi, giúp cô ấy ổn định lại đó. Dưới lầu nghe nói cảnh sát tới rồi, căng tấm bạt cứu hộ ra thì nhảy xuống sẽ không chết được. Tiểu tổ tông, tôi xin cô lên đi, đừng để cho cô ta chết ở bệnh viện.”

Tôi nhìn bác sỹ, do dự. Tôi đã hứa với Tông Thịnh phải bảo vệ đứa nhỏ này, hơn nữa, tôi biết rõ Thẩm Hàm có mưu đồ hại tôi.

Thẩm hàm nghiêng người ra ngoài một chút, mẹ tôi hét lên. Bác sỹ cũng cuống lên, người gần tôi nhất đẩy tôi, tôi bị đẩy, tiến lên hai bước.

Bình Luận (0)
Comment