Anh không nhắc tới thì em hôi, nói tới tôi lại nghĩ tới hình ảnh mình quỳ gối giữa hai chân của anh, ơ, không cần hiểu sai, mà là tôi đã như quỷ hút máu mà hút lấy máu từ miệng vết thương.
Anh có thể hấp thụ khí từ tôi để hồi phục, liệu tôi có thể từ việc đó mà có được lợi thế gì không nhỉ?
Nói không chừng chính là như vậy.
Tông Thịnh tiếp tục nói: “Em thật sự cái gi cũng đều không nhớ rõ sao?”
Tôi cúi đầu không nói lời nào, anh khuấy chén cháo nói: “Ưu Tuyền à, tối đó nếu không có em có lẽ tôi đã trở thành quái vật mà tôi ghét nhất.”
“Anh không phải quái vật!” Tôi cắt ngang lời anh. Những từ này chính là điều cấm kỵ đối với anh, sao anh có thể nói nhẹ nhàng tới vậy? Anh vẫn khuấy cháo lặng lẽ không nói gì. Tôi cảm thấy tay mình có chút sức nên đưa tay nhận lấy chén cháo tự mình ăn
Anh đứng dậy, dường như do dự ròi mới nói:
“Tông Ưu Tuyền, trước đây khi tôi trở về chính là muốn lợi dụng em giúp mình mau chóng khoẻ lại để xử lý việc ở khách sạn. Việc ở khách sạn chính là việc mà gia gia cứ canh cánh trong lòng, đối với ông, nếu không cử lý tốt thì ông chết cũng không nhắm mắt.
Đối với tôi mà nói em cũng chỉ là phương tiện dưỡng sức mà thôi, tôi không muốn mình biến thành hung thủ giết người, không muốn trở thành quái vật, mà em chính là người có biện pháp ngăn cản những việc này phát sinh.”
“Anh có ý gì?” Tôi hỏi, ăn cháo một lát mà tay đã lại mỏi nhừ. Anh nói chuyện với tiết tấu này có cảm giác rất không ổn.
Anh nhét tay vào túi quần, thở dài:
“Tông Ưu Tuyền, việc ở khách sạn đã xử lý ổn thoả, công cụ như em tôi đã lợi dụng xong rồi. Tôi ở lại chờ em tỉnh dậy, cũng coi như đã tận lòng, ngày mai tôi sẽ rời đi, tôi còn có việc cần hoàn thành. Tôi sẽ nói với bà là tôi thực sự không thích em, tôi ghét em, về sau em có gả cho ai cũng không có quan hệ gì với nhà tôi. Còn nữa, căn nhà này tôi chuyển quyền sở hữu cho em, tôi cũng sẽ nói với bà, coi như... bồi thường mấy đêm đó cho em. Nói thật so ra cũng ngang ngửa một bữa ăn với các nữ minh tinh...”
Anh nói còn chưa xong, tôi đã ném thẳng chén chá tôi có thể làm rất nhiều việc mà trước đây không dám làm. “Tông Thịnh! Anh đem lời nói mới rồi, lặp lại lần nữa!” Tôi gào lên, giọng vốn vừa yếu ớt vừa khản đặc nên vừa gào lên liền ho khan.
Khả năng phản ứng của anh vốn rất tốt, với khoảng cách gần như vậy thì anh hoàn toàn có khả năng tránh đi chén cháo, nhưng...
hai tay anh vẫn nhét trong túi quần, lẳng lặng nghiêng đầu rồi nói: “Tôi đã nói rõ, công cụ như em đã hết tác dụng. Có thể vứt đi rồi. Em không phải từng van xin tôi nói với bà huỷ bỏ định thân sao? Giờ tôi về quê nói, còn căn nhà này tôi tặng cho em, trả cho em mấy đêm vất vả!”
“Tông Thịnh ~” tôi oà khóc, là khóc vì đau lòng, tôi chưa từng nghĩ tới anh sẽ nói với tôi những lời này.
Nếu là lúc trước tôi hẳn sẽ rất vui vẻ khi nnghe anh nói vậy, kế hoạch cho tương lai của tôi là không có liên hệ gì với anh, anh sẽ nói với bà anh không đến gây chuyện với nhà chúng tôi, tôi sẽ sống cuộc đời tự do tự tại của mình.
Chính là hiện tại, anh đang làm đúng như kế hoạch mà tôi mong muốn, nhưng tôi lại không nói nên lời, chỉ thấy trong lòng đau quá, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ muốn khóc.
Tôi cũng chẳng phải là loại nữ cường nhân, cũng không phải là người thật kiên cường, lúc này tôi chỉ biết khóc chứ không biết làm gì khác.
Anh tạm dừng một hồi lâu rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng để lại tôi một mình khóc lóc ở trên giường. Cơ thể vốn dĩ đã rất yếu ớt, lại còn vừa khóc gào lên nên tôi không biết thiếp đi từ lúc nào.