Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 802

Sau khi đậy nắp chai lại, Tông thịnh ném nó cho Ngưu Lực Phàm. Tôi sửng sốt, lỡ như Ngưu Lực PHàm chụp hụt thì Vương Càn có sao không?

Tông Thịnh đeo bao tay, cho quần áo vào trong một chiếc túi vải, trên túi có những ký tự mà tôi chẳng hiểu được chữ nào. Chưa kịp nhìn kỹ thì bọn họ bắt đầu thu dọn rồi.

Tôi vội vàng hỏi: "Vương Càn đã ra ngoài. Ông cảnh sát già có sao không?"

“Ông ấy chỉ ngồi nói chuyện với đồng nghiệp cũ, chẳng liên quan gì, mà chúng ta cũng thế.” Tông Thịnh trả lời.

Tôi cắn môi, có vẻ không sai.

Khi lên xe, Ngưu Lực Phàm vừa cười vừa tung hứng cái chai trên tay và nói: "Thật, tưởng kẹt ở trong đó luôn rồi chứ!”

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Miếu Thổ Địa.” Tông Thịnh nói, lái xe đi.

Nếu không đi cùng Tông Thịnh, tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng ra có một ngôi miếu như vậy ở nơi đây. Thực ra thì có rất nhiều di tích cổ ở quanh chúng ta, nếu không đi sâu vào tìm hiểu thì sẽ không bao giờ nhận thấy.

Ngôi miếu ở gần ga. Chúng tôi mất nửa giờ để tới ngoại thành, rồi lại thêm mười phút lái xe trên con đường ngoằn ngoèo, sau cùng xe dừng trước một ngôi nhà nhỏ.

Căn nhà tối tăm không có một ánh đèn nào chiếu sáng, nếu không có ánh đèn từ ô tô chúng tôi thì nơi này sẽ hoàn toàn chìm trong bóng tôi. Tông Thịnh xuống xe, mở cửa đi vào ngôi miếu nhỏ.

Ngôi miếu rộng chừng năm sáu mét vuông, có tượng thần và bát nhang, trong bát nhang có nhiều tàn nhang chứng tỏ ở đây thường có người đến cúng bái.

Ngưu Lực Phàm cũng giống như tôi, vẻ mặt ngạc nhiên: "Sao cậu biết có một ngôi miếu ở đây? Không phải là cậu không sống ở đây từ bé sao?”

Tông Thịnh thắp nến trước và nói: " Lão Bắc từng nói với tôi rằng ở đây linh lắm. Khi đó, ông ta kêu tôi về khu này học, ngày đầu tiên tôi trở lại thì bảo tôi tới đây cúng. Nhưng, thật sự ông ta đã tạo nghiệp quá nhiều, phải trả hết nghiệp… Chỉ là, tình cờ là Thổ Địa nơi này lại phụ trách Ưu Phẩm của chúng ta, nên chắc tôi sẽ hương khói sửa sang nơi này một chút.”

Tôi cũng xuống xe: “Sao anh biết là người này phụ trách Ưu Phẩm?”

“Thổ địa có rất nhiều, họ quản lý nhiều khu khác nhau, nhưng cứ hỏi thăm những hồn ma già quanh đây sẽ biết. Nói chung, có nhiều người sẽ quản lý một khu đất qua nhiều thế hệ đó.”

Sau khi chúng tôi thắp nhang xong, Tông Thịnh lấy ra một đôi găng tay mới và lấy túi đựng quần áo ra. Tôi cảm thấy rằng anh không muốn động vào máu của Thẩm Kế Ân.

Lấy ra xong, anh đốt cả chiếc túi trong một chậu sắt lớn ở góc miếu cùng đám vàng mã mà Ngưu Lực Phàm lấy từ trên xe xuống.

Nhìn ngọn lửa bùng cháy dữ dội, tôi hỏi: "Có ổn không? Liệu mọi thứ có thay đổi được không?”

Tông Thịnh ném đôi găng tay đang đeo vào đống lửa, đáp:

"Có lẽ."

Hơn mười một giờ đêm người cảnh sát già gọi điện tới hỏi thăm. Nghe nói trong cục bị mất đồ, camera theo dõi quay được cảnh có thứ gì như nước chảy về phía tủ đựng đồ, rồi leo lên tủ. Sau đó, cửa tủ bật mở. Một trong những bộ quần áo trong tủ rơi ra ngoài, rồi bộ quần áo như bị gió thổi bay, cứ thế bay ra ngoài.

Ông ta cũng cho biết, hiện người trực ban đã báo cáo sự việc với lãnh đạo. Họ đang điều tra, và ông ấy, một người đã nghỉ hưu, chỉ đành về nhà trước. Ông ta kết luận: “Cũng may, mấy đứa là người tốt, chứ nếu là người xấu thì chắc cảnh sát phải đau đầu lắm.”

Cả ba chúng tôi đều nghe lời ông cảnh sát nói vì Ngưu Lực Phàm mở loa ngoài. Sau khi cúp máy, tôi hỏi: "Có con ma nào làm điều xấu kiểu như ông ấy nói không?”

“Có chứ! Chẳng phải Thẩm Kế Ân đã giết mấy người sao?”

Tôi thở ra một cách nặng nề: "Hy vọng lần này, gã sẽ hoàn toàn biến mất. ”

Mọi chuyện yên ắng trong vài ngày. Ông cảnh sát già không có chuyện gì, Tông Thịnh và Ngưu Lực Phàm thì bận rộn chuẩn bị cho âm hôn cho Vương Càn. Họ tìm đến gia đình của cô gái ấy nhưng bị người nhà đòi tới 300.000 cho âm hôn này. Nếu là lúc trước, Tông Thịnh có nhiều tiền sẽ đưa cho họ ngay, nhưng giờ, cả anh và Ngưu Lực Phàm đều không có nhiều tiền. Truyện Gia Đấu

Ưu Phẩm phải hoàn tất thì mới có cơ hội chuyển mình.

Buổi tối hôm đó, tôi cắt dưa hấu cho vào đĩa và ra khỏi bếp.

Ngoài phòng khách không chỉ có Tông Thịnh và Ngưu Lực Phàm ngồi trên sô pha, mà còn có cả Vương Càn. Vương Càn cũng nhìn thấy tôi.

Tôi nghĩ tới điều Tông Thịnh nói, nghĩ tới hắn từng chơi hai người giống y hệt mình, tôi cảm thấy thật…

Tông Thịnh bước tới, cầm lấy đĩa dưa hấu trong tay tôi, nói nhỏ với tôi: “Em lên lầu trước đi, lát nữa anh lên.”

Tôi gật đầu. Lúc này, tôi nên tránh đi. Tôi thực sự không muốn nhìn thấy Vương Càn, cảm giác rất khó chịu, giống như ăn phải ruồi vậy.

Khi tôi đang đi lên lầu, tôi nghe thấy Vương Càn nói với họ: "Người phụ nữ đó, tôi sẽ cưới. Gia đình họ không đồng ý thì kệ thôi, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”

Ngưu Lực Phàm vừa ăn dưa vừa lúng búng: “Hôm nay anh nghe rõ ràng nguyên nhân cô ấy chết rồi đó. Cha cô ấy nói là chết khi đang chạy trốn nên hoảng loạn và không nhìn rõ đường trước khi tai nạn xảy ra. Nếu anh làm như vậy, cô ấy có sợ anh không? Đàn bà, không, ma nữ, thì họ cũng có sức mạnh của mình, mà cô ấy đã đồng ý rồi, thì anh còn lo cái gì chứ?”

“300.000 thôi, tôi lấy được mà! Tới tang vật trong văn phòng cục trưởng còn lấy được, thì nhất định khoản tiền đó tôi lo được.”

Tông Thịnh dựa vào ghế sô pha. Anh có vẻ không thích ăn dưa hấu, lúc đầu là Ngưu Lực Phàm gọi điện đòi mua dưa hấu. Trời vào hè, Ngưu Lực Phàm đổ mồ hôi cả ngày, nhưng quanh Tông Thịnh luôn cảm thấy mát nhè nhẹ.

Anh nói: “Anh có thể vào đó và lấy quần áo ra, với điều kiện là bọn tôi giúp. Đừng có làm bậy. Cảnh sát họ có cách điều tra. Nếu mất quần áo vớ vẩn thì họ không làm gì, nhưng nếu là 300 ngàn thì nhất định sẽ không thoát được, cho dù bọn họ không bắt được anh thì cũng sẽ có đạo sĩ nhìn chằm chằm vào anh. "

Tôi đứng ở góc cầu thang lắng nghe mọi người nói chuyện.

Mọi người im lặng một lúc, Vương Càn đột nhiên nói: "Tôi sẽ đi nói chuyện với người đàn ông đó. Vợ tôi, tôi sẽ tự đi hỏi."

“Này!" Ngưu Lực Phàm muốn khóc, "Tại sao hắn lại biến mất rồi? Hắn thực sự đi rồi sao? Kết giới của nhà cậu vậy á?"

"Hắn từ trong nhà đi ra ngoài, nên kết giới không ảnh hưởng."

“Nếu hắn ta gặp rắc rối, thì nghiệp này bị ghi lên đầu cậu đó!”

“Điều mà hắn có thể làm chỉ là hù dọa nhà đó, để họ gả con gái cho hắn thôi. Giờ cũng chỉ có cách này. Hắn là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi, nhưng tôi chưa có ý tiêu số tiền lớn vậy cho hắn.”

Tông Thịnh hẳn đã lên kế hoạch cho việc này. Sự tồn tại của Vương Càn vô cùng đặc biệt với anh, đó là anh em cùng cha khác mẹ với anh, nhưng anh lại không thể cho ai biết. Dù Vương Càn đã giúp chúng tôi vài lần, nhưng hắn cũng đã làm hại chúng tôi vài lần. Hắn không thể là người cùng phe với chúng tôi, là anh em, như Ngưu Lực Phàm.

Trong khi tôi còn đang suy nghĩ thì nghe Tông Thịnh đã nói to lên từ trong phòng khách: “Ưu Tuyền, xuống ăn dưa hấu đi.”

Trên đầu tôi vạch đen chảy dài. Anh biết rằng tôi đang ở đây nghe trộm.

Tôi đi xuống nhà và ngồi bên cạnh anh, bàn tay anh rất tự nhiên đưa lên chạm vào bụng tôi.

Tôi cầm miếng dưa trên tay hỏi: “Ma nữ đó thích Vương Càn thật à? Người như Vương Càn… lỡ người ta không thích thì sao?”

Ngưu Lực Phàm khách sáo một chút với đĩa dưa, dưa ngon thật mà!!!

Vừa ăn, hắn vừa nói:

“Em đừng có lo, anh với Tông Thịnh đi tới đó rồi, đúng màn anh hùng cứu mỹ nhân. Hắn ta đánh đuổi lũ cô hồn, cứu cô ta, nên cảm động thôi, còn nữa. Cô ta vốn chưa có gia đình, cũng không có nơi nương tựa. Vừa có người cứu, lại hỏi cưới nữa, sao không đồng ý chứ. Mà nhìn dáng vẻ của Vương Càn, chắc cũng bị thả thính rồi, nhưng công nhận, hắn nhìn cô ta thiếu điều chảy nước miếng mà.”

" Ma nữ rất đẹp sao? "Tôi hỏi, hoàn toàn chỉ là bàn luận câu chuyện.

Nhưng Ngưu Lực Phàm lại nhìn về phía Tông Thịnh bên cạnh: "Anh thấy cái bóng trắng lờ mờ á. Hỏi bạn trai em đi.”

Bình Luận (0)
Comment