Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 95.2

Ra khỏi khách sạn, anh ghé một quán ăn ven đường mua một phần cơm kiểu tây đơn giản, rồi cùng đi về phía Ngưu Lực Phàm.

Lúc xe chúng tôi lái ra khỏi khách sạn vừa lúc xe Thẩm Kê Ân về tới nơi. Hai chiếc xe gặp nhau ở cổng, Tông Thịnh cùng Thẩm Kế Ân đối mặt nhìn nhau, thật không khéo, tôi ở ngay giữa tầm nhìn đó. Lúc lái xe vào đường cái tôi mới nói: “Tối qua, Thẩm Kế Ân mang tới cho em một bát canh có tròng mắt trong đó, em có cảm giác đó là mắt người.”

“Lúc này gã hẳn là rất bận mà còn có thời gian mang canh tới cho em sao?” Tông Thịnh không buồn coi gã là kẻ địch, giọng chỉ toàn khinh miệt. Nếu không thì anh cũng đâu có thèm mang theo cả đám người vào khách sạn chứ.

Chúng tôi tới hiệu cầm đồ của Ngưu Lực Phàm là đúng 12 giờ,  vừa qua giờ cơm trưa. Vừa lên xe xong hắn liền nói: “Đi đâu ăn cơm?”

“Chúng ta đều ăn rồi.” Tôi đáp lời.

Ngưu Lực Phàm thất vọng tràn trề. “Ăn rồi? Đêm qua bận rộn cả đêm, tôi mới dậy được hơn nửa tiếng, vậy mà hai người ăn rồi? bộ không cần ngủ sao?

“Tôi 6 giờ ngủ tới 11 giờ. Tông Thịnh thì hơn 5 giờ dậy rồi.”

“Cũng đúng, hai người ở đó, có thể an tâm ngủ mới lạ đó. Đi tôi, đi trấn Tân Nguyên. Tôi hẹn Chung tiên sinh vào buổi chiều, nói chung có hai khả năng, một là ông ta đã làm xong đồ ăn chờ bọn mìnht ới, là tốt nhất. còn không, thì là ông ta chờ mình mang đồ ăn tới.”

Tông Thịnh nói: “Chúng ta mua đồ ăn đi. Ông ta là lão tiên sinh, cơ bản vẫn phải tôn trọng. những lúc như thế này, chúng ta đi mua đồ ăn cũng bình thường thôi. Đi chợ nào.”

Ngưu Lực Phàm lấy tay che mặt: “Ở chợ toàn bán đồ sống, mà tôi đang muốn ăn luôn. Tối qua hồi hộp quá nên tôi còn chưa ăn cơm chiều, một ngày một đêm bụng rỗng rồi đó.”

Kết quả là, tôi cùng Tông Thịnh đi chợ mua đồ ăn, Ngưu Lực Phàm một người ở bên cạnh chợ ăn hoàn thánh lót dạ.

Tôi chưa từng hình dung Tông Thịnh đi chợ. Anh mặc bộ đồ tây đi ra chợ có chút không hợp. phần lớn, là tôi cò kè mặc cả mua đồ, tôi chọn hàng. Anh không nói nhiều, nhưng có thể thấy anh cũng hay đi chợ.

Ra khỏi chợ, nhìn Tông Thịnh tay xách một túi vịt quay, tôi không nhịn được mà nở nụ cười. Cảm giác thật như  hai vợ chồng.

“Ngây ngô cười cái gì đó?”

“Không, không có gì. Chính là nghĩ, về sau, về sau những việc này sau khi chấm dứt, chúng ta có thể nào cũng sẽ tận hưởng cuộc sống gia đình như thế này chăng?”

Tông Thịnh mở cửa xe, đem cất rồi mới nói: “Rồi sẽ có ngày như thế!”

Thị trấn Tân Nguyên cũng không quá xa, chỉ cách trung tâm khoảng 40km, nhưng đường chưa đẹp nên tới gần 2 giờ chiều mới tới nơi.

Đến lúc tìm được nhà của Chung tiên sinh cũng đã hơn ba giờ. Ngưu Lực Phàm ngồi sau càu nhàu may là ăn được hai chén hoành thánh nếu không chẳng trụ nổi tới giờ cơm chiều.

Nhà Chung tiên sinh ở một góc đường trong trấn, có một cái sân rất to. Từ trên xe nhìn thấy Chung tiên sinh đang ngồi trên một băng ghế nhỏ, bên cạnh có một cái sọt to, đang  xếp giấy tiền. Thấy chúng tôi đi vào ông mới đứng dậy vỗ tay, kêu vợ mình thu gọn lại.

Ngưu Lực Phàm tiến tới nói: “Chung đại bá, bác đây là nhận việc gì mà cần nhiều nguyên bảo (tiền giấy hình thỏi vàng) như vậy?

“Có người chung đội còn âm nợ.” Chung tiên sinh vừa cười vừa nhận bịch đồ ăn trong tay chúng tôi rồi nói: “Tới là được rồi, còn mua đồ ăn gì nữa? bà lão à, nấu cơm thôi nào.”

Hóa ra Tông Thịnh tính toán thật tố. Ngưu Lực Phàm nhìn Tông Thịnh một cái, anh vào nhà, cũng không vội nói gì với Chung tiên sinh.

Tôi theo Tông Thịnh vào nhà.

Căn nhà thật cũ. Ngay phòng khách có trang thờ Thần Tài rất đặc biệt. Không thể chỉ rõ là cái gì đặc biệt, chỉ là nhìn rương tiền, tượng, giá nến, lư hương, cái nào cũng có vẻ đặc biệt.

Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm ở bên kia nói: “Nên vậy mà, lão tiên sinh, nói chuyện cũng hơn nửa là trên bàn cơm. Chúng tôi mua đồ ăn mang tới là đúng rồi mà.”

Anh đi theo Lão Bắc, ở bên ngoài nhiều năm như vậy, loại chuyện này hẳn là gặp được rất nhiều rồi.

Bữa cơm này, hơn bốn giờ đã bắt đầu. Nhà Chung tiên sinh cũng chỉ có hai vợ chồng. ông nói, trong nhà còn một đứa con trai đi làm ở ngoài, một năm về được vài lần.

Trên bàn cơm, Chung tiên sinh vừa uống rượu, vừa cùng Tông Thịnh cùng Ngưu Lực Phàm nói cái gì căn nguyên, tôi ngồi nghe mà hoàn toàn không hiểu, bọn họ ba người lại nói thật sự vui sướng.

Sau khi Chung tiên sinh bị Tông Thịnh kính vài chén rượu, nói: “Ngươi, vừa vào cửa ta liền nhìn không ra, ngươi, trên người thi khí thực nặng. Là pháp y?”

“Không phải.”

“Làm ở nhà tang lễ?”

“Cũng không phải.”

“Vậy khẳng định chính là người đào mồ, bối thi, xứng âm hôn.”

“Chung tiên sinh,” Tông Thịnh lại rót một chén rượu đầy, “Tôi là quỷ thai.”

Chung tiên sinh cả người sửng sốt một chút, sau đó bưng ly rượu Tông Thịnh rót kia, một ngụm uống xong, lúc sau mới nói: “Ngươi là đứa bé Lão Bắc mang theo kia.”

“Ông biết gia gia của tôi?” Tông Thịnh nhướng mày, nhưng tôi biết anh hiện tại hẳn là thật cao hứng đi. Chúng ta tới tìm Chung tiên sinh chính là vì hỏi thăm tin tức của Lão Bắc

Chung tiên sinh thở hắt ra thật dài, mới nói: “Người nọ, quá ngoan cố, không nghe khuyên bảo.”

“Chung tiên sinh biết hiện tại gia gia tôi ở nơi nào không? Mấy hôm nay tôi có việc tìm mà gọi cho ông không được, người cũng chẳng thấy đâu.”

“Ngươi còn không biết?” Chung tiên sinh bộ dáng giật mình.

“Biết cái gì?” Tông Thịnh nghi hoặc, “Hơn nửa tháng trước, gia gia mang tôi đi xử lý một khách sạn,  ông bị thương, vốn dĩ muốn để ông ở bệnh viện dưỡng mấy ngày. Ai biết đâu tự dưng chẳng thấy ông đâu, không biết là lo lắng viện phí hay là cái gì.”

“Hắn mà thèm lo viện phí? Hắn cũng không biết kiếm được bao nhiêu tiền từ người ta rồi.” Chung tiên sinh giọng thật khàn, mang theo một chút âm giọng bản địa, nói:

“Cuối tuần trước ta cùng hắn đi xem đất cho người ta, khi trở về vừa lúc có một đàn heo rừng con đi heo một con heo rừng mẹ đi ngang qua. Hắn kêu bọn ta đi trước, một mình rón rén đi theo đàn heo rồi ôm một con heo con bỏ chạy. Ai biết, con heo mẹ lại đuổi theo, hắn đành quăng con heo mà ngã vào một cái lán ven đường. Ta lại phải đưa đi bệnh viện. Ngươi nói gia gia ngươi sao lại thế này, chân thì gãy, còn không dưỡng thương mà trốn đi đâu?”

“Gia gia tôi là vô tình gặp hay là có hẹn với ông trước vậy??” Tông Thịnh hỏi, tôi cũng không rõ sao anh hỏi vậy?

“Vừa vặn gặp phải. Hắn đang ở trên núi đó, ta đưa người ta đi thì vô tình gặp nên đi cùng nhau. Người này, già vậy rồi còn không chịu yên phận.”

Tông Thịnh mặt thay đổi “Các vị đi núi nào thế? Thôn phụ cận có gì không?”

“Nhạc Nữ thôn, còn núi là Kê Sơn, thôn nhỏ quanh đó cũng nhiều lắm. Ngươi yên tâm đi, gia gia ngươi đều ở bên ngoài, nên dù có một mình cũng không sao đâu.”

Tông Thịnh lại kính Chung tiên sinh một ly. Sau đó ý bảo Ngưu Lực Phàm cùng Chung tiên sinh uống, còn mình thì nói đi WC rồi ra phòng khách, đứng ở trong viện hút thuốc. Tôi nói với bà lão một tiếng rồi cũng lặng lẽ đi ra ngoài.

Đứng ở bên cạnh Tông Thịnh, nhìn động tác hút thuốc của anh liền biết, anh thực bực bội.

“Tông Thịnh, làm sao vậy?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Tông Thịnh một tay kẹp điếu thuốc, một tay tra bản đồ trên điện thoại nói: “Anh từng đi lên núi với gia gia nhiều lần, gia gia không phải là loại người đi bắt heo như vậy. nhất định, lão lấy cớ để rời Chung tiên sinh, đi làm việc riêng, mà việc lão muốn làm chính là không thể để cho Chung tiên sinh biết. Vấn đề có lẽ n ằm ở mấy thôn phụ cận đó.”

Trầm mặc vài giây, anh dập thuốc nhìn tôi nói “Anh nghi ngờ lão đi tìm quỷ thai thứ ba.”
Bình Luận (0)
Comment