Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 96.2

“Tông Thịnh......” Tôi khẽ gọi anh. Anh chưa từng nói với tôi chuyện đã phát sinh ở trong kết giới. Mấy ngày qua, anh vẫn luôn ra vẻ không sao, nhưng nhất định trng lòng anh vô cùng sợ hãi. Anh đang an ủi tôi, anh quan tâm tôi, nhưng tôi không thể cảm nhận sự thống khổ của anh.

“Tông Thịnh, vậy đừng đi nữa, đừng đi nữa.” Tôi vội cởi quần áo trên người. Đây là lần đầu tiên tôi làm điều này dưới ánh sáng trước mặt anh.

Tôi bước tới, đứng trước mặt mà ôm chặt lấy anh.

Vì anh dựa vào tường, đứng nghiêng nghiêng, lại vì cảm xúc không ổn định nên cả người hơi khòm xuống, vì vậy tôi vừa vặn ôm lấy đầu anh.

“Vậy đừng đi nữa, vậy đừng đi nữa. Tông Thịnh, anh không muốn đi thì đừng đi nữa. Chúng ta rời khỏi nơi này, dù sao gia gia anh cũng mất tích. Chúng ta cũng không đi quản có phải hay không thật sự có quỷ thai thứ ba. Cái gì cũng đều mặc kệ. Chúng ta cũng có thể dọn chỗ khác mà. Đêm nay đừng đi.”

Anh vòng tay ôm lấy lưng tôi, nhẹ ngẩng đầu, môi dán trước ngực tôi.

Trong phòng vệ sinh chật hẹp…

Chúng tôi ở đó tắm rửa cũng hơn một giờ. Ngươc nhìn thấy sắp đến giờ giao ban nên tôi thay vội bộ đồng phục ban sáng, đi giày cao gót, chân như nhũn cả ra.

Tông Thịnh mở chai nước của khách sạn đứng ở cửa  nhìn tôi.

Vì cả người nhũn nhão nên tôi cởi giày, cả người lùn xuống một khúc, thì nghe tiếng anh cười khẽ.

Biết nhau lâu vậy, hiếm khi tôi nghe thấy anh cười, mà anh lại dám cười vì chuyện này. Tôi trừng mắt: “Cười cái gì cười? Còn không tại anh làm hại sao?”

“Hình như là em chủ động mà.” Anh bộ dáng vô lại, uống một ngụm nước, lại nhìn tôi chằm chằm.

“Ưu Tuyền, không nhìn ra, em cũng vô cùng lợi hại.”

“Lợi hại cái gì? Tránh ra! Em muốn đi làm!”

“Vốn dĩ anh chỉ tâm tình hơi tệ thôi, giờ nhờ em nên tâm tình rất tốt.”

Tôi hận tới ngứa răng mà kẻ này đã được tiện nghi còn ở đây khoe mẽ.

“Tránh ra tránh ra!Em đi làm!”

“Ban nãy hưởng ứng người ta như vậy, giờ thì dữ tợn quá! Coi chừng đêm nay anh làm em không ra khỏi cửa được bây giờ!”

Tôi lại trừng mắt đẩy anh qua một bên rồi mở cửa ra ngoài. Bên ngoài hành lang thật tối tăm, nhưng yên tĩnh. Lầu 16 dường như chỉ có  m ột phòng có khách của anh mà thôi.

Đi đường, tôi nhìn mặt đất tự  nhiên nhớ ra hình ảnh mặt đất đầy máu, dù cho đã được lau sạch sẽ không còn gì nhưng tôi vẫn cảm giác thấy máy lạnh như vẫn phả ra  mùi tanh tanh của máu.

Tôi đứng ở cửa, nghĩ lại chuyện ban nãy, quay đầu nói với Tông Thịnh: “Đêm nay đừng có đâm đầu đi tìm phiền phức nữa!”

“Sẽ không! Tình huống chưa rõ ràng, anh không muốn chết ở đây đâu. Hiện tại, người ta bị ai đó em tới mức tinh huyết đều hư hao, phải ngủ để bồi bổ lại thôi!”

“Sao anh nhảm vậy chứ! Trước kia đâu có vậy!”

Tôi nói rồi đóng cửa, đi ra thang bộ xuống phòng trực nhận ca. Xuống tới nơi, tôi còn thầm mắng trong lòng, đêm nay chẳng biết do hưng phấn vì uống rượu hay gì mà lại còn chơi với yêu cầu cao độ tới vậy. Đã không ngừng đẩy tới, lại còn đòi tôi phải chủ động, bắt tôi làm ra mấy động tác biến thái… nghĩ thôi cũng đỏ  mặt, không biết là học được ở đâu nữa.

Bất quá ít nhất cũng có thể làm trì hoãn sự tình một chút, không đến mức làm để anh hiện tại liền đi mạo hiểm.

Vì đi thang bộ nên tôi càng có nhiều thời gian suy nghĩ, và cũng nghe được không ít âm thanh.

Ngay chỗ rẻ ở lầu 10, tôi nghe giọng Lan Lan “Tôi, tôi chỉ tới tìm Ưu Tuyền. hôm nay gọi điện cả ngày mà bạn ấy tắt máy…  tôi, Ưu Tuyền là bạn thân của tôi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, lão bản.” Tiếp theo chính là tiếng chạy bộ xuống lầu.

Lan Lan cùng Thẩm Kế Ân ở bên nhau? Nghe như vậy hẳn là Lan Lan cự tuyệt Thẩm Kế Ân. Lan Lan vừa đi, giọng Thẩm Kế Ân liền truyền đến: “Tông Ưu Tuyền.”

Trong lòng tôi kinh ngạc một chút. Từ lúc nghe thấy tiếng động thì tôi đã ngừng chân, ở lầu 12, căn bản là không nhúc nhích, làm sao gã biết tôi ở đây?

Bất quá đã bị điểm danh, cũng chỉ có thể ở đi ra ngoài. Chẳng lẽ còn muốn giả vờ như trong TV học vài tiếng mèo kêu? Cho dù có mèo thật thì, kết cục cũng sẽ không thật tốt.

Tôi chỉ có thể đi xuống, bảo trì khoảng cách với gã

“Lão bản, chuẩn bị giao ban, tôi đi trước.” nói xong tôi vội vã đi ra cửa thang. Bất quá, đi ra thì phải đi ngang qua gã, gã đưa tay chặn tôi lại: “Ưu Tuyền, canh tối qua uống ngon không?”

“Cảm ơn lão bản quan tâm. Bất quá tôi chỉ là một nhân viên, không cần lo lắng vì tôi như vậy.” lúc nói, tôi còn hướng về phía cửa

Gã vươn tay tới, che ở trước mặt tôi.

Đèn cầu thang không sáng, nhưng vì vừa lúc gã đứng dưới ánh đèn, nên tôi thấy rõ ràng bàn tay của gã.
Bình Luận (0)
Comment