Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 97.2

Lan Lan gật gật đầu, vẻ mặt kinh hoảng. Tuy trời đã sáng, ngoài đườg không ít người qua lại nhưng ở phía này vẫn không có ai.

Tôi cắn môi, hỏi:  “Lan Lan, trong khoảng thời gian này, tớ cùng Tông Thịnh rất bận, không có có thể ở cùng cậu. Tớ hỏi, gần đây Thẩm Kế Ân gần có phải theo đuổi cậu không?”

Lan Lan đảo mắt, sau đó vội lắc đầu: “Không có, bọn tớ không có gì. Tớ biết gã không phải người tốt, nếu không đêm đó hai người đã không như vậy.”

“Lan Lan, tối hôm qua, Thẩm Kế Ân cũng cản tớ lại. tớ chú ý bàn tay gã, nơi này,” ta lại chỉ chỉ tôi lại chỉ vào vị trí trên tay mình, “có vết thương, thật giống như là thật lâu trước đây ở chỗ này bị cắn rớt một miếng thịt. Tuy rằng làn da đã bình thường, nhưng vẫn là có một chút cảm giác. Giống y như dấu tay hồi trước!”

Lan Lan cả kinh duỗi tay bưng kín miệng, dường như sợ mình kinh hô, chuyện tôi nói đã giải thích mọi chuyện.

“Lúc Tông Thịnh tới Sa Ân mới chỉ nhìn thấy Thẩm Kế Ân đã nói với tớ, gã…” tôi nhìn quanh, xác định không có ai mới thì thào: “Gã là nửa người nửa thi.”

“Không thể nào! Ưu Tuyền, tiểu lão bản đẹp trai như vậy, sao lại có thể là thi thể?”

“Cậu nhỏ giọng tí nào!”

Tôi vội nói, bị kích động nên giọng hơi lớn. Tôi bị cô nàng doạ tới mức gan cũng tê dại. Nếu nói to tới vậy bị người ta nghe thấy thì đồn tới đâu luôn. Đặc biệt là đây là khách sạn, nhân viên nữ quá nhiều, quá đông, vô cùng nhiều chuyện càng thêm dễ lan truyền.

Cô nàng cũng phát giác ra mình đã sai rồi, giọng quá lớn, nhìn quanh rồi nói: “cũng may, có lẽ chưa ai nghe thấy. Ưu Tuyền, thật không? Loại chuyện như này sao không nói sớm. Tớ cùng tiểu lão bản...”

“Cậu cùng tiểu lão bản làm sao?” Cô nàng đang nói chợt im bặt khiến tôi hỏi dồn.

Chỉ thấy cô nàng lắc đầu: “Không, không có gì. Chúng tớ không có gì. Nhưng mà... dường như anh ta có ý với tớ... tớ cũng cự tuyệt anh ta.”

“Được rồi, Lan Lan à, nên như thế, cố kiên trì, kiên trì, thực tập xong chúng ta sẽ rời khỏi đây. Gã cũng không thể không đi làm mà ngày ngày tới trường gây phiền phức cho chúng mình.”

Lan Lan gật đầu nhưng nhìn biểu hiện lại vô cùng khẩn trương và hoảng loạn. Tôi hỏi: “Lan Lam, chúng ta là chị em tốt phải không?”

“Sao hỏi vậy?!”

“Chuyện lúc trước tớ xin lỗi, tớ cũng chỉ muón tốt cho cậu. Cậu phải tránh xa Thẩm Kế Ân. Đừng để xảy ra chuyện. Gã không phải loại ngừoi chúng ta có thể trêu chọc được.”

Lan Lan gật đầu thânt mạnh, hứa hẹn với tôi.

Nhìn cô nàng quay về ký túc xá, tôi cũng vòng cửa sau vào khách sạn, nghĩ bụng rủ Tông Thịnh đi ăn sáng.

Hôm qua làm tới hơn một tiếng, chân tôi cũng mềm nhũn, tôi không tin anh ấy có thể có tinh thần tốt được.

Cũng không phải tiểu thuyết ngôn tình với mấy hoang dâm quân vương hay là tổng tài bá đạp dùng thuốc quá độ, một đêm sáu tiếng, ngủ hai tiếng rồi tỉnh dậy lại muốn tiếp.

Tôi đứng ở trước quầy lễ tân cầm thẻ phòng 1606, vì đại tỷ ở quầy là người lần trước đã hướng dẫn tôi nên chị ấy biết anh là anh trai tôi, thậm chí còn biết mấy ngày nay tôi đều ở tại khách sạn. Điều này cũng không phải là điều bí mật gì, rất nhiều người đều biết. Người ta cũng chỉ cảm thấy quan hệ anh em của chúng tôi thật tốt. Lầu 16 đều là phòng C, có hai giường. Tuy hai anh em ở cùng không thích hợp, nhưng cũng không phải hoàn toàn không được.

Cầm thẻ phòng lên lầu 16, mở cửa đi vào phòng. Trong phòng rèm được kéo ra, ánh mặt trời chan hoà nơi bậu cửa sổ. Trên giường chăn gối đều đã xếp gọn gàng không có một chút cảm giác hỗn độn.

Tôi còn cảm thấy là Tông Thịnh buổi sáng đã dậy sớm ra ngoài mua đồ ăn sáng hoặc là xuống dưới quầy lễ tân nhận phiếu ăn, chỉ là chúng tôi đã không gặp được nhau mà thôi. Anh luôn luôn tự mình gấp chăn cho nên nhìn giường chỉnh tề tôi cũng không suy nghĩ nhiều.

Sau khi tắm rửa thay đồ ra, đem đồng phục cùng đồ của anh tối hôm qua cho vào chỗ giặt đồ. Quay trở lại phòng, nhưng vẫn không thấy ai.

Trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy bất an.

Vì bất an nên tôi không ở trong phòng đợi mà đi xuống dưới lầu một xem những người ở tập đoàn Tông an.

Đại tỷ nói với tôi rằng mấy người họ vừa mới vào khu nhà hàng ăn sáng, tôi hỏi: “đại tỷ à anh trai em có đi cùng bọn họ không?”

“Không có, lúc phát xíu ăn tôi không thấy anh của em đâu. Anh em là đại soái ca, nếu như tới hỏi tôi tuyệt đối sẽ nhớ rõ đó.”
Bình Luận (0)
Comment