Bạn Trai Người Đông Bắc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 16

"Anh sẽ nấu ăn sao?" Diệp Nam Cầm nhìn chằm chằm Trương Đông Lương, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, dường như là cô đang nghiêm túc hỏi anh về vấn đề này.

Trương Đông Lương ngẩn người ra, gãi gãi đầu, thành thật nói: "Chuyện thường ngày mà, anh vẫn có thể nấu ăn, mặc dù so với đầu bếp ở nhà hàng thì không bằng, nhưng Tần Phong có nói đồ ăn anh làm ăn khá ngon."

Trên mặt Trương Đông Lương mang theo một tia dương dương tự đắc, dường như là anh đang nghĩ tới điều gì đó, vỗ ngực bảo đảm nói: "Vợ, em cứ yên tâm, lúc hai chúng ta ở bên nha, anh sẽ nấu cơm. Nếu không, anh có thể đi học thêm, đảm bảo sẽ làm em vừa lòng."

Diệp Nam Cầm khẽ cười, cô nói ra ý tưởng của chính mình: "Gần công ty em chính là bệnh viện. Bên cạnh bệnh viện có một con phố bán đồ ăn vặt, nơi thành thuộc quyền sở hữu của một thành thôn. Lượng người ở đây khá lớn, chỉ là hoàn cảnh có chút hỗn độn, bên trong đấy còn có khu bán thức ăn nhanh, còn cho thuê cả quầy bán hàng nữa."

Trong nháy mắt Trương Đông Lương đã hiểu Diệp Nam Cầm muốn nói cái gì, anh nhíu mày nói: "Ý em là, anh đi thuê một quầy hàng xong rồi đi bán cơm. Cái này có thể sao? Vợ, anh chưa từng nghĩ tới, anh cũng chưa từng làm chuyện này bao giờ!"

"Có ai sinh ra mà đã biết làm hết mọi thứ chứ?" Diệp Nam Cầm giơ tay lên, mỉm cười nói: "Anh nhận ra cái vòng tay này không?"

Trương Đông Lương nhìn thoáng qua, nghi hoặc hỏi: "Có chứ, cái này không phải là lúc anh cứu đứa bé, mẹ của nó đã tặng em sao? Có chuyện gì vậy?"

"Anh còn giữ danh thiếp của chị ấy chứ?" Ánh mắt Diệp Nam Cầm lộ ra sự giảo hoạt, cô nói xong, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Trương Đông Lương, lại tự nhủ: "Đàn ông các anh đúng là chúa bất cẩn, có phải là anh đã làm mất danh thiếp của chị ấy rồi không?"

Trương Đông Lương vội vàng giải thích: "Đâu có, hôm đấy lúc về anh đã kẹp nó trong quyển tạp chí. Nếu em không tin thì để anh lấy ra cho em xem."

"Ồ, anh còn giữ danh thiếp của chị ấy sao, vậy chắc là có liên hệ với chị ấy rồi đúng không?" Diệp Nam Cầm mở to mắt nhìn anh chằm chằm, giọng điệu còn cố tình kéo dài ra.

"Không có, em hỏi vậy là ý gì? Người ta cũng đã là phụ nữ có con, anh còn liên hệ làm gì chứ? Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại làm gì, anh có lý do gì đâu mà liên hệ với người ta? Để thỉnh giáo kinh nghiệm dạy dỗ con cái à? Cái này thì còn sớm quá! Anh còn đã gieo giống để em mang thai đâu?"

Diệp Nam Cầm nhìn bộ dạng cợt nhả của Trương Đông Lương, nhịn không được nhẹ nhàng đánh anh một cái, lại bị Trương Đông Lương cầm chặt tay.

Trương Đông Lương một tay vuốt ve mu bàn tay của cô, một tay khác đưa lên nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Diệp Nam Cầm mặc dù có hơi bực tức, nhưng tay lại bị anh cầm lấy, trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, truyền đến trái tim cô, trong lòng cũng mềm mại vài phần.

"Em đang nói chuyện tử tế với anh đó, đừng nghịch ngợm nữa." Diệp Nam Cầm nghiêm túc nói: "Ngày hôm qua, em thấy một chị gái, chị ấy là chủ quản của quầy thức ăn nhanh. Em cùng chị ấy nói chuyện phiếm vài câu, biết rằng chị ấy có một gian hàng để trống, em nhờ chị ấy giữ giúp em một ngày, nên hôm nay mới đặc biệt tới đây tìm anh để nói chuyện."

"Về việc bán thức ăn nhanh kia, thành thật mà nói, vị trí buôn bán khá thuận lợi, có người đến người đi, một năm tiền thuê là sáu vạn, cũng khá ổn."

"Em đã tới khảo sát thực địa rồi, nếu anh làm một mình, bán cơm phần vẫn là thích hợp nhất. Cần chuẩn bị cơm cùng thức ăn kèm trước, tới giờ ăn, mọi người tới là có đồ để ăn luôn, có thể tiết kiệm được thời gian và sức lực."

"Anh, anh cảm thấy thế nào?" Diệp Nam Cầm nói xong, khẽ nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn rất vui vẻ.

Trương Đông Lương cẩn thận suy nghĩ, đó cũng được coi là một nghề nghiệp, anh lại rất thích mày mò nghiên cứu. Nếu có thể mở được một cửa hàng, anh cũng sẽ được học thêm nhiều món ăn nữa.

Không vì cái gì khác, sau này cũng có thể thay đổi đa dạng các bữa ăn cho vợ!

Nhưng, nghĩ đến vấn đề hiện tại, anh nhíu mày, khó xử nói: "Một năm sáu vạn, còn phải mua đồ đạc trong quán nữa. Vợ, nói thật với em, nơi anh ở hiện tại cũng là mượn tiền của Tần Phong nên mới có thể mua được. Lợi nhuận từ tiệm net kiếm được một ít, cũng đều đem trả Tần Phong. Bây giờ, tên nhóc đó đã có vợ rồi, so với thời điểm còn độc thân thì hiện tại không còn như thế nữa."

"Bây giờ, anh còn một căn phòng để ở, một chiếc xe để đi, chỗ máy tính đã đem đi bán, cũng được khoảng ba bốn vạn. Hiện tại ba của Tần Phong cũng mặc kệ cậu ta rồi, trong tay cậu ta cũng không có tiền, còn phải chăm lo cho cuộc sống vợ con sau này nữa, anh không thể vay tiền cậu ta được."

Diệp Nam Cầm nghe được những lời nói từ đáy lòng của anh, khẽ mỉm cười, bạn trai cô như thế nhưng cũng rất thẳng thắn thành thật!

Cô lấy trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho Trương Đông Lương, thản nhiên nói: "Làm gì cần tìm Tần Phong, chúng ta cũng có tiền mà. Trong thẻ có sáu vạn, thuê cái quầy hàng, vừa hay đủ."

Trương Đông Lương nhất thời không phản ứng lại, ngẩn ra một lúc lâu, biểu tình đột nhiên có chút rối rắm, vành mắt ửng đỏ lên, nhìn như muốn khóc.

Diệp Nam Cầm nhìn bộ dạng của anh, trong lòng căng thẳng, ra vẻ thoải mái nói: "Có thấy cảm động không? Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của em đó, anh tưởng em cho không anh à? Em đây là cho vay nặng lãi, chờ đến lúc anh kiếm được tiền rồi, anh phải trả lại em gấp mười lần đó!"

Trương Đông Lương dừng lại một chút, nước mắt cũng ngừng rơi. Anh chưa bao giờ nghĩ tới, cô gái mà anh yêu nhất lại đối với anh tốt vậy, vào lúc anh gặp khó khăn, cô sẵn sàng bỏ tiền tích kiệm của mình ra để giúp anh. Cô như vậy, anh nguyện vì cô mà chịu đớn đau, sẽ chiều chuộng cô cả đời!

Anh cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Vợ, em có cầm theo chứng minh thư không? Anh muốn đưa em tới chỗ này."

Diệp Nam Cầm nghi hoặc ừ một tiếng, dường như nghĩ tới cái gì đó, nói năng có chút lộn xộn: "Anh, không, không phải, quá nhanh chứ? Tốt xấu gì cũng phải đợi đến lúc em thuyết phục được ba mẹ chứ. Đột nhiên như vậy, hai chúng ta hiện tại, không phải, nếu không hay là, để về sau rồi nói."

Trương Đông Lương nắm chặt lấy tay cô, chân thành nhìn cô, ngữ khí ôn hòa: "Vợ, em đừng suy nghĩ nhiều quá, anh không phải đưa em tới Cục dân chính, xem em bị dọa như thế nào kìa."

"Không tới Cục dân chính, vậy tới chỗ nào?" Tâm tình Diệp Nam Cầm thay đổi rất nhanh, nghe được không phải đi tới Cục dân chính, tuy trong lòng như trút được gánh nặng, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút mất mát nho nhỏ.

"Cứ đi theo anh rồi sẽ biết, bây giờ về nhà anh trước. Hôm nay, anh nhất định phải giải quyết xong việc này, anh không thể để mẹ em nghĩ, anh là vì tiền mới yêu em."

Diệp Nam Cầm khó hiểu nhìn anh, không biết anh muốn làm cái gì? Trương Đông Lương kéo tay Diệp Nam Cầm đi ra cửa, Diệp Nam Cầm đành phải lảo đảo đi theo anh ra ngoài.

Trương Đông Lương dừng xe ở dưới lầu nhà mình, để Diệp Nam Cầm ở trên xe chờ một lát, anh lên lầu cầm giấy chứng nhận, sau đó đưa Diệp Nam Cầm tới Sở quản lý bất động sản.

Ở đối diện cửa ra vào của Sở quản lý bất động sản là một tòa nhà cao ốc, trên đó có ghi mấy chữ lớn: "Trung tâm đăng ký quyền sở hữu nhà ở".

Diệp Nam Cầm nhìn Trương Đông Lương, ánh mắt có chút hoang mang khó hiểu, cô nhịn không được hỏi: "Anh, anh dẫn em tới đây làm gì?"

"Sang tên." Trương Đông Lương lấy từ trong túi ra giấy chứng nhận sở hữu nhà đất, huơ huơ trước mặt Diệp Nam Cầm, rất nghiêm túc nhìn cô, vô cùng kiên định nói: "Căn hộ này anh mua 60 vạn, vừa gấp đúng mười lần tiền phải trả. Anh biết, em khó xử khi bị kẹp giữa anh và mẹ."

"Vì để mẹ em yên tâm, cũng để em có thể an tâm, anh sẽ đem căn hộ này sang tên cho em."

Diệp Nam Cầm muốn lên tiếng, lại bị Trương Đông Lương dùng tay chặn lại, anh hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Em đừng nói gì vội, nghe anh nói đã. Từ lúc thành niên đến giờ, anh chính là người không ai cần đến. Không ai vì anh che mưa chắn gió, anh cảm thấy, trên đời này, có hai việc may mắn nhất đối với anh. Một là gặp được người anh em tốt như Tần Phong, hai là gặp được em."

"Hôm đó sau khi rời đi từ nhà em, anh đi uống rượu, lúc đó anh rất đau khổ, anh sợ anh không thể đạt được tiêu chuẩn của mẹ em, anh sợ em bởi vì anh mà chịu nhiều áp lực. Anh vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc anh nên làm thế nào? Anh không muốn để em một mình đối mặt với áp lực, giải quyết khó khăn. Vì anh là bạn trai của em, anh nghĩ anh nên vì em mà làm một cái gì đó!"

"Trong tay anh bây giờ chỉ có cái căn hộ này là đáng giá nhất, anh cho em, coi như đó là lời hứa hẹn giữa anh và mẹ em, và cũng là sự đảm bảo đối với em."

Diệp Nam Cầm có chút bàng hoàng, cô cảm thấy dường như trái tim của hai người đã hòa quyện làm một.

Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được ở bên cạnh Trương Đông Lương. Khi cô không thể nhìn thấy Trương Đông Lương, cô sẽ thấy nhớ anh, sẽ không thể nhịn được mà mở ảnh chụp của anh ra nhìn ngắm.

Cô yêu Trương Đông Lương, trước tiên là vì nhan sắc của anh, sau đó là vì nhân phẩm của anh.

Cho nên, khi biết được tiệm net của Trương Đông Lương đóng cửa, cô thấy trong lòng vô cùng nôn nóng. Lúc đó, cô không chút do dự mà cầm sáu vạn tiền tích kiệm của mình muốn giúp đỡ anh. Cô vô cùng tin tưởng, Trương Đông Lương sẽ không làm cô thất vọng.

Thoạt nhìn việc Trương Đông Lương sang tên căn hộ cho cô có chút bồng bột của thanh niên. Từ góc nhìn của người khác, khả năng sẽ cảm thấy anh còn non nớt, cũng vô cùng ngốc nghếch.

Nhưng Diệp Nam Cầm lại cảm thấy cảm động vô cùng, loại tình đầu niên thiếu này, mới chính là không màng tới tất cả, mới là thứ tình cảm nồng cháy. Chính là, chỉ cần người kia có thể khỏe mạnh, thì mình sẵn sàng trả giả tất cả vì tình yêu. Kiếp này chỉ sợ, cô sẽ không có một tình yêu như thế này lần hai.

Nội tâm Diệp Nam Cầm gợn sóng phập phồng, chỉ có thần sắc vẫn duy trì sự bình tĩnh, ngữ khí mang theo sự trêu chọc: "Anh, anh đã từng nghĩ tới, anh đem căn hộ sang tên cho em. Sau này, em chỉ nói là nếu thôi nhé, chúng ta không ở bên nhau nữa, không phải là anh sẽ không có nhà để về sao!"

Trương Đông Lương khẽ cười một tiếng, anh tiến lên một bước, duỗi tay nhéo nhéo má Diệp Nam Cầm, lại ôm cô vào trong lòng, cằm tựa lên trán cô, dịu dành nói: "Bảo bối, có em thì mới có gia đình. Không có nếu như, sau này chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau."

Nói xong câu đó, Trương Đông Lương giãn khoảng cách với Diệp Nam Cầm một chút, anh cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

"Anh có thể làm bất cứ thứ gì anh thích, nhưng mà nhà ở thì em không cần đâu." Diệp Nam Cầm ngẩng đầu lên nhìn anh, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Trương Đông Lương gắt gao nắm lấy tay Diệp Nam Cầm, mười ngón tay đan vào nhau, sủng nịnh nói: "Bảo bối, ngoan, nghe lời anh. Anh không phải là bạn trai em sao? Lời anh nói, em phải nghe. Để anh nói cho em biết, hôm nay em nhất định phải nhận lấy căn hộ, không cần cũng phải nhận."

Cái này chính là bắt người tay ngắn mà! Nếu cô nhận căn hộ của anh, chính là đem cả cuộc đời mình đặt trên người anh! Diệp Nam Cầm nghĩ trong lòng như vậy, nhịn không được mà khóe miệng nhếch lên, lộ ra sự vui mừng.

Cuối cùng, Diệp Nam Cầm vẫn là không thể lay chuyển được Trương Đông Lương, sau khi xử lý xong các thủ tục thay đổi quyền sở hữu, cô đã sở hữu căn hộ thứ hai mang tên mình.

Đi ra khỏi cửa trung tâm đăng ký, Diệp Nam Cầm cảm thấy bả vai mình bị chụp lấy, quay đầu lại, liền thấy chính mình đã lơ lửng trên không.

Hóa ra, Trương Đông Lương cố ý trêu chọc cô một chút, nhân lúc cô quay lại, liền chạy tới bế bổng cô lên.

Trương Đông Lương cười rất không đứng đắn, khẽ nghiêng người, hai tay ôm chặt lấy chân Diệp Nam Cầm, giọng nói mang theo sự trêu chọc: "Người ta đón dâu về, không phải đều bế cô dâu lên xe sao, bây giờ anh cho em trải nghiệm một chút."

"Nói bừa, rõ ràng là ôm." Diệp Nam Cầm buột miệng thốt ra một câu phản bác, sau khi nói xong, lại cảm thấy có chỗ không đúng, vội vàng sửa miệng: "Không đúng, là cõng, anh mau cõng đi."

Trước mặt bàn dân thiên hạ, được bạn trai cõng cô đã thấy thẹn thùng rồi, nếu để anh ôm, chắc chắn mặt cô sẽ đỏ như trái dưa hấu mất!
Bình Luận (0)
Comment