Bạn Trai Siêu Nhân Của Tôi

Chương 1

“Anh, em có thể tự chăm sóc cho bản thân mình, anh đừng lo lắng mãi thế.”

Amy vừa bịt lỗ tai, vừa đẩy cái điện thoại ra xa, chờ bên kia lải nhải xong, nói mệt rồi mới đưa lại gần nói tiếp. Đúng là tra tấn, cô biết anh trai là vì yêu thương mình, nhưng còn bị “ca” như vậy, cô sợ mình thật sự cúp điện thoại, rồi sau đó anh trai sẽ lập tức lao qua đây giết chết mình.

“Em bảo anh làm sao mà không lo lắng đây? Amy, em lớn như vậy cũng chưa từng rời khỏi nhà, bây giờ đột nhiên đi xa như vậy, cái nước vừa thô tục kiêu ngạo vừa tham tiền, Chúa ơi, anh thật sự rất lo lắng! Amy, em là công chúa nhỏ của gia tộc Richmond, cao quý tao nhã từ bé, nơi dơ bẩn hỗn loạn như thế sao có thể thích hợp? Em sẽ cảm thấy không quen đâu, hay là chúng ta đổi địa điểm nhé! Tin anh đi, Cambridge và Oxfordđều là những trường đại học tốt nhất, tuyệt đối hơn một ngàn lần so với NYU (viết tắt của New York University) kia của Mĩ.” – Công tước Gloucester giọng lo lắng, là một người anh trai tốt, cực kỳ yêu thương em gái, khi Amy không ở bên cạnh, anh luôn lo lắng cho sự an toàn của cô.

“Anh, em biết anh là lo cho em, nhưng anh cũng biết, hiện giờ em không muốn ở nơi đau buồn đó.” Amy cố gắng làm cho giọng mình nghe có vẻ tràn ngập bi thương hoài niệm.

“…… Thôi được rồi, có lẽ em đúng, cứ đi học chăm chỉ, làm chuyện mà em thích, đừng lo lắng điều gì, anh đã sắp xếp vệ sĩ rồi, bọn họ sẽ bảo vệ em.”

“Chỉ cần bọn họ đừng xuất hiện trước mặt em là được.” Biết mình qua ải, giọng Amy lại tươi tỉnh trở lại. “Anh có biết là cả ngày bị người ta nhìn chằm chằm thật kinh khủng!”

Bên kia cười nhẹ nhàng đồng cảm:

“Ừ, cảm giác đó thật đáng ghét, nhưng đây là cần thiết mà! Đừng lo lắng, công chúa nhỏ của anh, anh cam đoan bọn họ sẽ không quấy rầy cuộc sống của em đâu, bọn họ là những người xuất sắc nhất.”

“Dạ, em tin tưởng anh trai.” Amy nở nụ cười ngọt ngào.

“Chúng ta tạm thời không nói chuyện này nữa, nói chuyện chỗ ở mới của em đi, tại sao lại chọn một phòng nhỏ trong nhà trọ cũ nát đó? Chỗ đó thậm chí còn không lớn bằng phòng tắm nhà chúng ta.”

“Chỉ là tạm thời thôi mà anh, em chỉ ở lại đây một thời gian ngắn, chờ cho phòng mới dọn dẹp xong sẽ chuyển đến, kỳ thật nơi này cũng không tệ như anh nghĩ, nó chỉ hơi nhỏ một chút…. Được rồi, còn bẩn một chút thôi.” Amy le lưỡi, nhìn một con gián nghênh ngang dạo qua trước mặt.

“Tin anh đi, anh biết rõ mà, chỗ đó không phải nơi em nên ở.”

“A, một đám cấp dưới trung thành!” Amy thấp giọng mắng một tiếng. “Anh, nơi này không phải tệ như anh nghĩ đâu, ít nhất an ninh ở đây rất ổn, chỉ có mấy ngày mà thôi, em sẽ tự chăm sóc mình ổn thỏa. A! Muộn rồi, em còn muốn dọn phòng nữa, lần sau nói chuyện tiếp nhé! Bye.” Hôn gió một cái vào điện thoại, Amy dứt khoát tắt máy, bằng không còn tiếp tục bị lải nhải nữa.

Thân mình ngả về phía sau, Amy trực tiếp đổ xuống chiếc giưởng nhỏ sau lưng, thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng qua ải!”

Amy, tên đầy đủ là Elizabeth Alice Richmond Lee, công chúa nhỏ của gia tộc Richmondnước Anh, đương nhiên, nhìn họ của cô cũng biết cô không phải huyết mạch chính thống của dòng họ Richmond.

Mẹ Amy là con gái cả của nữ hoàng Anh – công chúa Leah Anne Elizabeth Ai Lisi Louis, còn cha cô là Lí Kiệt, một người Trung Quốc.

Công chúa Leah Anne bốn mươi mấy năm trước lấy công tước Richmond, ba mươi năm trước, khi Gloucester được năm tuổi, công tước Richmond cưỡi ngựa không may bị ngã, chết ngay tại chỗ, hai mẹ con thành mẹ góa con côi.

Khi Gloucester mười ba tuổi, Lí Kiệt đến nước Anh du học, sau khi tốt nghiệp, cha mẹ cũng không còn, ông ở lại nước Anh trở thành một luật sư giỏi, một lần ngẫu nhiên, Lí Kiệt quen biết Gloucester, trở thành cố vấn pháp luật của anh, cũng vì vậy, Lí Kiệt mới gặp được Leah Anne, hơn nữa hiểu nhau rồi yêu nhau. Năm năm sau, hai người cùng với sự giúp đỡ của Gloucester tổ chức một hôn lễ đơn giản, trở thành một đôi khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Tuy rằng Lí Kiệt ít hơn Leah Anne mấy tuổi, nhưng cuộc sống sau hôn nhân của họ vẫn vô cùng hạnh phúc, sau hai năm Leah Anne sinh ra Amy, cô bé đáng yêu này vừa ra đời đã được mọi người ai nấy đều yêu quý, dù là cha mẹ anh trai hay là Nữ hoàng từ trước vốn cũng không thích Lí Kiệt mấy, từ cái tên của cô bé do nữ hoàng đặt cho cũng có thể nhận ra điều này.

Cha mẹ Amy vô cùng yêu nhau, thỉnh thoảng lại bay đi đó đây hưởng một kỳ trăng mật, đem Amy bé nhỏ giao anh trai lớn hơn cô bé gần hai mươi tuổi chăm sóc, cho nên Gloucester vô cùng sủng ái cô em gái bé nhỏ này. Nhưng không lâu sau sinh nhật mười chín tuổi của Amy, cũng chính là tháng trước, máy bay riêng của vợ chồng Lí Kiệt gặp phải bão lớn, máy bay rơi, cả hai đều thiệt mạng.

Đả kích này quá lớn, Amy vừa nghe tin đã lập tức khiếp sợ mà ngất xỉu, sau khi cô tỉnh lại, đưa xong lễ tang cha mẹ, liền yêu cầu chuyển trường đến NYU của Mĩ tiếp tục học đại học, lý do là không muốn ở lại nơi tràn ngập những kỷ niệm đau thương này, cô cần đến một nơi khác để bình tĩnh lại, còn nói muốn học sự độc lập mà không phải là những người quen thuộc theo sau.

Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân thực sự, nguyên nhân thực sự là, khi cô bé Amy đáng yêu ngất đi, một du hồn của thế kỷ hai mươi mốt đã nhập vào và hợp nhất, hai linh hồn trở thành một, bắt đầu một cuộc sống mới, một “Amy” mới với tư tưởng và cá tính của cô giáo mầm non Trương Dung thế kỷ hai mươi mốt, cùng với thói quen và giáo dưỡng của tiểu thư quý tộc Amy.

Một sự dung hợp hoàn mỹ, trừ bỏ đôi khi cô chợt không hiểu chính mình rốt cuộc là ai.

Nhưng biến hóa bất ngờ đó làm cho Amy hiện tại lo lắng mình sẽ bị người khác phát hiện, nên biết rằng dù là anh trai cô hay bà ngoại đều không phải là người đơn giản, thậm chí ngay cả quản gia cũng có thể sẽ nhìn ra cô trở nên khác thường, bởi vì chính cô cũng không rõ mình có phải là Amy lúc trước hay không, cô lo mọi người trong nhà sẽ không chấp nhận mình nữa. Bởi vậy, cô lựa chọn tạm thời rời khỏi đây một thời gian, khiến mọi người tin rằng bản thân thay đổi là do cha mẹ qua đời cũng với thời gian du học tạo thành.

Tuy rằng những người trong gia đình đều không muốn, nhưng bọn họ vẫn chấp nhận sự tùy hứng của cô, tuy rằng số vệ sĩ không thể giảm đi. Vì thế, Amy bề ngoài đi là một người, kỳ thực là cả một phái đoàn theo cô từ thủ đô Anh quốc đi sang thành phố lớn nhất của nước Mỹ – Metropolis (cũng có nghĩa là đô thị, thành phố).

Khi mới biết đến thành phố này, Amy đã hoang mang một thời gian, trong trí nhớ của Trương Dung ở thế kỷ hai mươi mốt, nước Mỹ không có thành phố nào tên như vậy, về sau, cô đoán thành phố lớn này có lẽ là New York – tha thứ cho cô một cô giáo mầm non cả ngày dạy trẻ không hiểu gì nhiều về địa lý thế giới.

Nằm trên giường một lát, Amy trở mình lấy chiếc lap, gõ ra một từ, chậm rãi tra tìm.

Hiện tại là năm 1993, mà thời gian của Trương Dung là năm 2011, nếu lịch sử của thế giới này giống với thế giới của cô, vậy cô có thể làm được nhiều điều, về việc này cô đã lần theo trí nhớ của Amy, chứng thực từ các loại báo chí cùng thư viện của nhà Richmond.

Khi học đại học, Trương Dung là một nhà văn nghiệp dư trên internet, mãi cho đến khi cô chết do tai nạn giao thông bất ngờ, ham thích này vẫn không thể bỏ được. Bởi vì cần tư liệu cho sáng tác, cô từng thu thập rất nhiều tư liệu lịch sử, hơn nữa lại sử dụng không chỉ một hai lần, tuy rằng không thể nhớ kỹ toàn bộ nhưng phần lớn thì không quên.

Vì đề phòng mình sẽ quên, trong khoảng thời gian này Amy vẫn ghi chép lại những gì mình thuộc, tính toán đến lúc thích hợp lại sẽ giao cho anh trai, giúp hắn nắm trước tình thế một chút, đương nhiên đây là một lý do tốt cô nghĩ ra sau đó.

Gõ đến chữ cuối cùng, gập laptop lại, Amy ngồi dậy vươn thắt lưng, đã quá trưa, ánh nắng chiếu thẳng vào mái tóc dài đen óng như mực, một đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu của cô đắm chìm trong ánh nắng, trông như một thiên thần.

Con lai luôn xinh đẹp hơn so với người bình thường, Amy cũng không ngoại lệ. Dung mạo phần lớn được thừa hưởng từ cha, so với người phương Tây mềm mại hơn, ngũ quan thâm thúy sắc nét khiến gương mặt trông giống như búp bê, thân mình cũng không thô như người phương Tây mà có một vẻ đẹp tinh tế. Màu da của cô cũng là lai giữa hai chủng tộc, trắng nõn so với người da vàng truyền thống nhưng không xanh xao nhạt nhẽo như người da trắng, có màu giống như ngà voi, vô cùng xinh đẹp, chạm vào cũng không thô ráp như da người phương Tây dễ bị tàn nhang mà có vẻ bóng mịn nhẵn nhụi như người phương Đông, hơn nữa lại được bảo dưỡng từ nhỏ đến lớn, thật giống câu: “tay mềm như lá, da mịn như kem”.

Muốn nói có điểm gì chưa hoàn hảo thì chính là chiều cao cơ thể thiên hướng như người phương Đông, tại thế giới ai ai cũng cao này, Amy thân một mét sáu năm có thể dễ dàng mất hút trong đám đông ngay lập tức. Nhưng bề ngoài như vậy vẫn khiến Amy vô cùng hài lòng, thân thể vậy cũng đã đủ xinh đẹp đáng yêu, là phong cách Lolita ngọt ngào yêu thích nhất của cô – trước đâu cũng bởi vì thích những chuyện nho nhỏ đáng yêu, nhất là trẻ con đáng yêu, Trương Dung mới có thể lựa chọn làm một cô giáo dạy trẻ.

Bò xuống giường, Amy đến trước vali, lấy ra một chiếc váy kiểu dáng đơn giản màu đen, cổ và tay áo gấp lá sen có viền ren phong cách Victoria, cô biết loại váy phong cách này mặc trên người mình, trông sẽ càng xinh xắn đáng yêu hơn. Sống ở thế kỷ hai mươi mốt, cô thật sự chịu không nổi kiểu trang phục thập niên chín mươi của thế kỷ hai mươi của Anh quốc này, quá bảo thủ, phục sức khoa trương, cũng không thích loại phong cách gợi cảm hấp dẫn hiện tại ở Mỹ hiện tại đang lưu hành – công tước Gloucester cũng không đồng ý cho cô mặc như vậy, cho nên tất cả quần áo của cô đều là tự mình tìm trong trí nhớ rồi vẽ kiểu dáng ra cho người khác may, hình thức tuy rằng có chút Lolita, nhưng cách ăn mặc này ít nhất còn trong phạm vi cho phép của Gloucester. Thậm chí khi cô lần đầu tiên mặc quần áo chính mình vẽ ra đó xuất hiện trước công chúng, cơ hồ các tiểu thư quý tộc đều mắt mở to, tìm kiếm xem quần áo do ai thiết kế. Amy ngay lập tức đem việc này đổ lên công ty trang phục may mặc của anh trai, buôn bán lời thêm chút là được.

Đương nhiên, cô cũng không phải không có quần áo đơn giản bình thường, nhưng lần đầu tiên chào hỏi hàng xóm, cũng nên có chút lễ nghi nghiêm chỉnh. Trương Dung không hiểu lễ nghi xã giao của thế kỷ mười chín, trong phương diện này hoàn toàn là ngốc, chỉ có thể dựa vào trí nhớ ban đầu của Amy mà thôi.

Nhưng, sinh ra trong gia đình đại quý tộc, định nghĩa của Amy đối với “lễ nghi nghiêm chỉnh” hoàn toàn khác hẳn, bất quá lúc này cô còn chưa chú ý đến điều đó.
Bình Luận (0)
Comment