Bạn Trai Thiên Tài

Chương 53

Ngày hôm sau vừa lúc là cuối tuần, Nguyễn Manh tỉnh dậy từ sớm, nhìn mưa đang rơi ngoài cửa sổ, tâm tình của cô trở nên rất tốt, cuối cùng cũng đến ngày mát mẻ hơn một chút.

Ra khỏi phòng, Trần Mặc đã chuẩn bị bữa sáng, Nguyễn Manh giống như bình thường, mặt mày bình tĩnh tự nhiên mà đi qua hỏi anh, “Sớm, tối hôm qua trời mưa, cậu ngủ ngon không?”

Sắc mặt Trần Mặc không được tự nhiên, né tránh ánh mắt của Nguyễn Manh. Buổi sáng tỉnh dậy nhìn quần áo và khăn trải giường, giống như nhắc nhở anh giấc mộng chân thật phát sinh đêm hôm qua.

Không đợi anh trả lời, laptop đặt trên bàn vang lên hai tiếng, Trần Mặc ngay lập tức mở laptop ra, nhìn vào.

Nguyễn Manh không biết nội tâm của Trần Mặc lúc này, nhưng cô cũng biết anh không thích nói chuyện phiếm, vì thế tiếp tục hỏi, “Cuối tuần còn có việc à?”

Vấn đề này Trần Mặc có thể trả lời, anh vừa đánh máy vừa trả lời cô, “Lập trình danh sách, mỗi tháng một lần.”

Nguyễn Manh hỏi, “Danh sách gì?”

“Lập trình ngôn ngữ toán học.”(*)

(*)Đoạn đối thoại này là tớ dùng convert để edit, có gì sai sót mong mọi người góp ý và thông cảm ạ ><

Vẻ mặt Nguyễn Manh mơ màng, may mắn là cô đã quen với bộ não thiên tài khác người của Trần Mặc, cô thuận miệng hỏi, “Một danh sách này cậu được trả bao nhiêu?”

“Một trăm ngàn.”(*)

(*) 327.267.739,60 VND(theo google)

Nguyễn Manh kinh ngạc mở to miệng, đừng nhìn vào chức vị tổng giám đốc nho nhỏ, thực tế còn kiếm được nhiều tiền hơn là người làm bà chủ như cô.

“Cậu làm việc này bao lâu rồi?”

“Lên đại học đã bắt đầu làm.”

“…..” Ban đầu cô còn cho rằng mình là người lập nghiệp sớm nhất trong đám bạn cùng trang lứa, đúng là học bá chính là học bá, thiên tài chính là thiên tài, cùng loại người thường giống như cô quả thực rất khác biệt.

Cả một buổi sáng, Trần Mặc ngồi trước máy tính bận rộn làm việc, Nguyễn Manh nằm nghiêng người trên sô pha chơi game, ngày hôm qua Trần Mặc chơi giúp cô lên hạng 1, được thưởng rất nhiều trang bị, cô càng chơi càng hăng hái.

Bữa trưa Trần Mặc muốn nấu cơm, nhưng khi anh ngẩng đầu lên từ máy tính thì Nguyễn Manh đã gọi xong cơm hộp. Hai người ăn xong, Trần Mặc không ngủ trưa mà tiếp tục làm việc.

Buổi chiều, Triệu Văn Hách gọi điện thoại đến cho Nguyễn Manh, báo cáo tỉ mỉ chuyện ở câu lạc bộ cho cô, cuối cùng, cậu ta nói, “Mạnh Hàn vẫn luôn muốn tới thăm cậu, nhưng tớ nghĩ Trần Mặc cũng ở đó nữa, không biết có tiện hay không?”

“Vết thương không nghiêm trọng, không cần tới, cậu quản tốt chuyện ở câu lạc bộ là được.”

Triệu Văn Hách giọng điệu khoa trương, “Nói cái gì vậy, đều là bạn bè, cậu bị thương sao có thể không đi thăm chứ!” Sự thật là cậu ta muốn xem phản ứng của Mạnh Hàn và Trần Mặc khi gặp mặt nhau hơn.

7 giờ tối, chuông cửa vang lên, lúc này Trần Mặc cũng đã làm xong việc, anh đứng dậy đi mở cửa.

Trần Mặc vừa mở cửa, cái đầu của Triệu Văn Hách bất thình lình xuất hiện, cậu ta giơ giơ túi đồ trong tay, là đồ ăn và bia, còn đằng sau là Mạnh Hàn sắc mặt không tốt lắm.

Trần Mặc đứng sững người ở cửa, ánh mắt nghi hoặc, “Mấy người tới làm gì?”

“Đương nhiên là tới thăm Nguyễn Manh.” Nói xong, Triệu Văn Hách mang theo đồ lách qua người Trần Mặc vào trong, Mạnh Hàn cũng theo sau.

Nguyễn Manh ngồi trên sô pha bật dậy, kinh ngạc, “Đã nói là không cần tới rồi mà.”

Triệu Văn Hách đặt đồ ăn lên trên bàn, “Tớ tới mời cậu ăn đồ ngon, thuận tiện nhìn bộ dáng đi bằng một chân của cậu luôn.”

Mạnh Hàn vừa đi vào đã lập tức đi đến bên cạnh Nguyễn Manh, nhìn cái chân bị thương quấn băng gạc của cô, liếc nhìn Trần Mặc mang ý trách móc, “Mấy người cùng nhau ra ngoài, chỉ là leo núi đơn giản thôi mà cũng có thể bị thương?”

Ý tứ của Mạnh Hàn là đang ám chỉ Trần Mặc không chăm sóc tốt cho Nguyễn Manh, nhưng Trần Mặc đối với mấy loại ngôn ngữ ám chỉ như này không hiểu được, nếu không phải trực tiếp nói ra thì anh sẽ không nghe ra cái loại hoạ ngoại chi âm(*) này, nhưng mà Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách đều nghe hiểu, chưa kịp đợi Nguyễn Manh nói chuyện, Triệu Văn Hách đã nói, “Lần này là Nguyễn Manh cứu một thực tập sinh nên mới bị thương, cũng giống như lúc cứu anh thôi.”

(*) Hay Huyền ngoại chi âm: nghĩa là trong lời nói có ý ám chỉ.

Đây là việc thật sự xảy ra trước đây, Mạnh Hàn ngay lập tức không thể phản bác, quả nhiên tình cảm bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Triệu Văn Hách đều vì Trần Mặc mà nói chuyện.

Triệu Văn Hách nhìn xung quanh đánh giá căn hộ, tấm tắc nói, “Đây là nơi ở của một người đàn ông mà sao lại sạch sẽ quá vậy!” Cậu ta tự hỏi tự trả lời, “Cũng đúng, kiểu người có chứng ám ảnh cưỡng chế như cậu ở một nơi không sạch sẽ mới là lạ, điểm trừ duy nhất ở đây chắc chắn là Nguyễn Manh rồi.”

Nguyễn Manh cầm gối ôm ném cậu ta, “Đi chết đi!”

Triệu Văn Hách ăn ý tiếp được gối ôm, “Nhìn cậu tung tăng nhảy nhót thế này, xem ra bị thương vẫn chưa đủ nặng.”

Nguyễn Manh trừng mắt, hỏi cậu ta, “Cậu mang đến cái gì thế?”

“Đều là thứ cậu thích ăn, chỉ là không có cay thôi.”

Nguyễn Manh vô cùng hài lòng, “May là câu còn cái tâm.”

Nguyễn Manh gọi Trần Mặc và Mạnh Hàn, “Đi, đi ăn cơm, mới có mấy ngày mà tớ thèm đến điên luôn rồi.”

Trần Mặc đứng ở đằng sau, nhìn ba người vui cười đùa giỡn, đôi tay rũ xuống, câu thúc giục kia giống như anh chỉ là người làm khách, nghe Nguyễn Manh nói, ánh mắt anh ảm đạm.

Nguyễn Manh đi đến nắm lấy tay áo anh, nói thêm, “Chỉ là tớ thèm đồ ăn vặt bên ngoài, đồ ăn cậu làm ngon hơn đồ ăn bên ngoài rất nhiều, nào nào nào, chúng ta cùng nhau ăn một ít thực phẩm rác rưởi nào.”

Triệu Văn Hách nhìn Nguyễn Manh, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, ánh mắt Mạnh Hàn cũng trở nên phức tạp.

Triệu Văn Hách tự nhiên đem đồ ăn và bia bày ra ngoài, Nguyễn Manh và Trần Mặc ngồi một bên, còn bên kia là Triệu Văn Hách và Mạnh Hàn, Triệu Văn Hách đối mặt với Nguyễn Manh, Mạnh Hàn đối mặt với Trần Mặc.

Mạnh Hàn nhìn Trần Mặc, tay giờ lon bia lên, trên mặt mang theo ý cười, “Nguyễn Manh ở chỗ này làm phiền cậu rồi.”

Trần Mặc nghĩ nghĩ, trả lời, “Không phiền.”

Anh trả lời ngược lại làm cho Mạnh Hàn nghẹn họng, anh ta uống một hơi cạn sạch, Trần Mặc cũng làm theo bộ dáng của anh ta uống hết.

Hai người bọn họ không nói không rằng yên lặng đấu rượu, giống như muốn so xem ai uống được nhiều hơn, một lon lại một lon.

Nguyễn Manh khuyên Mạnh Hàn, “Lát nữa còn phải về, anh uống ít thôi.”

Mạnh Hàn nở nụ cười nhìn Trần Mặc, biểu cảm mang theo thắng lợi và đắc ý, “Không sao, bằng này không làm khó được anh.”

Trần Mặc rũ mắt xuống, môi anh mím lại, anh cầm lon bia trên tay uống một hơi, chờ Nguyễn Manh ngồi bên cạnh khuyên anh, nhưng cô đã quay đầu nói chuyện với Triệu Văn Hách.

Nguyễn Manh không khuyên thì còn tốt, nhắc nhở xong lại càng làm hai người hăng hái. Khoé miệng Mạnh Hàn vẫn luôn mang theo ý cười, còn biểu tình của Trần Mặc thì nghiêm túc, rất nhanh trên bàn đã chất đầy vỏ lon.

Triệu Văn Hách bày ra vẻ mặt xem náo nhiệt, sau đó cười hề hề đến nói bên tai Nguyễn Manh, “Cậu xem, tớ đối với các cậu rất tốt phải không, tớ cố ý làm cho Mạnh Hàn hết hy vọng, so sánh với anh ta, tớ đương nhiên là chọn thiên tài Trần Mặc lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hiểu tận gốc rễ, nhân phẩm bảo đảm.”

Nguyễn Manh liếc cậu ta một cái, “Cố ý gây thêm phiền phức thì đúng hơn.”

“Phải rồi, hôm nay có người tới câu lạc bộ, anh ta nói mình là người phụ trách nhãn hiệu đi bộ đường dài, muốn cùng chúng ta hợp tác, tớ có nói anh ta để danh thiếp lại.” Nói xong, Triệu Văn Hách đưa cho Nguyễn Manh một tấm danh thiếp.

Nguyễn Manh cầm lấy nhìn qua, “Nhanh vậy à? Tớ còn tưởng cái thương hiệu lớn của bọn họ sẽ coi thường cái câu lạc bộ nhỏ này của chúng ta đấy.”

“Cậu là người duy nhất làm việc này ở thành phố của chúng ta, trong ngành công nghiệp mới nổi này thì chúng ta cùng coi như là có danh tiếng trong đám người lao đầu vào thị trường.”

Nguyễn Manh gật gật đầu, đem danh thiếp cất đi, “Hai ngày nữa tớ thử gọi điện cho anh ta xem sao, gặp mặt rồi nói chuyện.”

Mạnh Hàn nhìn trên bàn, thuận tay cầm lấy hộp cờ, nói với Trần Mặc, “Tới, hai chúng ta đấu tiếp trò này.”

Triệu Văn Hách lắc đầu, “Anh xác định là muốn đấu với Trần Mặc à?”

Mạnh Hàn nhìn cậu ta, “Sao vậy?”

Triệu Văn Hách giải thích, “Từ trước đến giờ chúng tôi không bao giờ chơi cờ với Trần Mặc, bởi vì không có ai có thể thắng cậu ấy.”

Mạnh Hàn nghe cậu ta nói, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái, anh ta kiên trì nói,”Nào, Trần Mặc, chúng ta đấu.”

Trần Mặc lấy bàn cờ ra, bày quân cờ lên bàn, sau đó tay phải phất phất một cái, ý bảo Mạnh Hàn đi trước.

Trần Mặc và Mạnh Hàn chơi cờ, Nguyễn Manh và Triệu Văn Hách ngồi vừa đấu võ mồm vừa tiếp tục ăn uống, đối với loại thi đấu này không hề có hứng thú.

Lúc sau Nguyễn Manh ăn hơi nhanh nên sặc một miếng, Trần Mặc đột nhiên đứng dậy rồi khỏi chỗ ngồi, Mạnh Hàn nghi hoặc ngẩng đầu lên, nói với Trần Mặc, “Tới phiên cậu.”

Trần Mặc quay đầu lại, nói với Mạnh Hàn, “Tôi thắng rồi.” Nói xong đi đến tủ lạnh lấy ra một chai nước ép cam.

Mạnh Hàn cúi đầu nhìn kỹ bàn cờ, hơn mười giây sau mới phản ứng lại, đi thêm hai bước nữa xác thật là mình thua không còn nghi ngờ gì nữa.

Trần Mặc đi về phía bàn ăn, vặn nắp chai nước ép đưa cho Nguyễn Manh, cô cầm lấy uống mấy ngụm, nước ép lạnh chảy qua cổ họng, cuối cùng cũng giảm được thoải mái.

Mạnh Hàn nản lòng thu bàn cờ lại, Triệu Văn Hách đồng cảm cười, chạm ly với anh ta, “Không cần chán nản, cậu ấy là thiên tài, cùng với người thường chúng ta không giống nhau đâu.”

Những lời này không những không an ủi được anh ta mà còn làm cho anh ta chán nản hơn.

Triệu Văn Hách đỡ Mạnh Hàn say rượu rời đi, Trần Mặc ghé mặt vào bàn không nhúc nhích. Nguyễn Manh thu dọn vỏ lon và hộp đồ ăn trên bàn vào túi, lúc xu đến chỗ Trần Mặc, vừa mới quay qua đã bắt gặp Trần Mặc mở to đôi mắt nhìn cô.

Nguyễn Manh giật mình, lúc sau mới phản ứng lại, “Tỉnh rượu rồi à?”

Trần Mặc chớp chớp mắt, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mang theo hơi nước ướt át mà trong trẻo, miệng hơi chu lên, biểu tình ủy khuất lên án cô, “Em khuyên Mạnh Hàn uống ít rượu.”

Xem ra lần này lại uống say nữa rồi, vì chỉ có lúc uống say anh mới làm nũng như vậy, mà Nguyễn Manh cũng rất thích bộ dáng này của anh, khoé miệng cô nở nụ cười mà chính mình cũng không phát hiện, “Tớ không muốn cậu với anh ta so với nhau, như vậy cậu mới có thể uống ít đi.”

Trần Mặc giống như vừa lòng với câu trả lời của cô, không chu môi lên nữa, khoé miệng bắt đầu nở nụ cười, “Cho nên, là em quan tâm anh.”

Nguyễn Manh tự nhiên trả lời, “Đương nhiên rồi, tớ với anh ta quan hệ không phải quá thân quen.”

Trần Mặc vui vẻ, tự mình đứng lên, bởi vì trong người có men rượu mà cơ thể hơi lảo đảo, chân va vào ghế suýt chút nữa ngã xuống, Nguyễn Manh chạy nhanh lại duỗi tay đỡ anh.

Trần Mặc thuận thế bắt lấy tay cô, “Năm trước buổi họp thường niên anh có xem bọn họ khiêu vũ, học được một ít, muốn anh nhảy cho em xem không?”

Nguyễn Manh hơi do dự, hiện tại đứng cũng không vững, anh muốn khiêu vũ kiểu gì, “Vẫn là thôi….” Chữ ‘đi’ cô còn chưa nói xong, Trần Mặc ngay lập tức làm nũng, Nguyễn Manh liền nói, “Được được được, tớ nhảy cùng cậu.”

Trần Mặc vui vẻ gật đầu, kéo tay Nguyễn Manh đến phòng khách, trong miệng hừ cười nhỏ, cùng Nguyễn Manh bắt đầu nhảy, bước chân của anh tuy rằng hơi lảo đảo nhưng cảm nhận tiết tấu rất tốt, Nguyễn Manh ở nước ngoài cũng thường xuyên tham gia tiệc rượu, khả năng khiêu vũ cũng có một ít, cho nên hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Trần Mặc rũ mắt nhìn Nguyễn Manh, khoé miệng mang theo ý cười hạnh phúc, “Mấy năm nay anh còn học làm rất nhiều thứ, chờ em quay về cùng nhau làm.”

Giọng nói của Trần Mặc mang theo mong chờ và khát khao, giống như một đứa trẻ muốn cho người khác xem sở trường của chính mình.

Tim Nguyễn Manh nháy mắt trở nên mềm mại.

Lúc uống say Trần Mặc không giống với ngày thường trầm mặc ít lời, giống như được mở nút, nói hết những gì trong lòng ra, Nguyễn Manh cảm thấy lúc này anh cực kỳ đáng yêu, cũng cực kỳ chân thật.

Nguyễn Manh trầm ngâm chớp mắt một cái, sau đó mở miệng, “Trần Mặc, thật ra tớ….”

Không đợi Nguyễn Manh nói xong, hai người vừa lúc di chuyển đến cạnh sô pha, Trần Mặc va phải ghế, sau đó ngã xuống, Nguyễn Manh cũng bị anh kéo theo, ngã trên người anh, tóc bị cuốn vào cúc áo sơ mi.

Nguyễn Manh duỗi tay tháo cả nửa ngày cũng không được, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Trần Mặc đang nhắm mắt, hô hấp đều đều, xem ra đã ngủ say rồi.

Nguyễn Manh dựa gần sát nhìn khuôn mặt của anh, lúc ngủ, vẻ mặt của anh ngây thơ vô hại, giống như một thiên sứ.

Cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, giọng nói mềm mại, “Cậu đấy!”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment