Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 15.2

Edit: Xám
Beta: hua084

Bản chất của con người là lười biếng.

Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được điểm này.

Hôm trước, tôi còn vì những con số trên cái cân mà đau đớn hạ quyết tâm nhưng ngày hôm sau, trước giờ tan học mười phút, nghĩ đến việc phải ra sân thể dục chạy bộ, cả cơ thể lập tức cảm thấy không còn sức lực, trong lòng tràn đầy cảm giác không tình nguyện.

Tôi nằm bò trên bàn, tay trái cách lớp quần áo bí mật véo thịt trên bụng —— cảm giác mềm mại xua tan tâm trạng chán chường của tôi.

Thịt trên bụng tôi bất tri bất giác đã tích tụ nhiều thế rồi ư.......

"Tiểu nhạc?" Bên tai truyền đến giọng nói lo lắng của Lục Hi, "Cậu đau bụng sao? Tớ đi rót cho cậu một bình nước nóng nhé, có chút nữa là về nhà rồi."

"Không phải đâu!" Tôi nhanh chóng ngồi thẳng dậy, "Tớ nằm nghỉ một chút để lúc nữa chạy bộ ấy mà."

Tôi luôn biết rằng mình sa đọa —— đó không phải do Lục Hi, Lục Hi chỉ có thể coi là nhân tố bên ngoài, nguyên nhân thực sự bên trong là do tôi đã nuông chiều cậu ấy đến mức buông thả chính mình —— nhưng nếu cứ tiếp tục sa đọa thành một đứa béo, tôi nhất định sẽ khinh bỉ chính mình.

Bị người khác dung túng đến độ mất đi tôn nghiêm, là điều không thể chấp nhận được!

Ở góc độ khác, lý do khiến tôi dễ dàng trở nên lười biếng là vì trong tiềm thức tôi cảm thấy rằng Lục Hi vẫn sẽ nuông chiều tôi. Nói theo một cách khác, cho dù tôi vô dụng đến mức nào, cậu ấy cũng sẽ không bao giờ tức giận hay trách móc tôi về điều đó, chuyện này ở một mức độ nào đó là chuyện vô cùng đáng sợ.

Phần lớn thời gian tôi đều buông thả bản thân, một mặt vì tôi là người không có tham vọng, mặt khác điều này sẽ tạo cảm giác an toàn cho Lục Hi. Nhưng luôn có những chuyện không thể mặc kệ, nếu tôi muốn cùng Lục Hi sống một cuộc sống bình lặng, điều quan trọng nhất là cho dù có làm gì, tôi cũng không được đánh mất chính mình, đặc biệt là những việc của mình, tuyệt đối không được ngừng lại chỉ vì tôi được Lục Hi nuông chiều.

Dù cho những chuyện Lục Hi thay tôi quyết định tất cả đều trở nên tốt đẹp.

Nhéo thịt ở bụng thêm một cái nữa, rồi tôi cầm cặp sách đứng dậy, oai phong lẫm liệt vung tay lên: "Lục Hi, đi chạy bộ nào!"

"Ừ!" Lục Hi cũng mang theo túi sách đứng lên, vẻ mặt kiên định theo sát phía sau tôi, xem ra cậu ấy đã sẵn sàng nhập vai người giám sát.

Tôi cảm thấy yên tâm trong lòng.

Tôi xoay cổ tay và cổ chân trên sân thể dục, Lục Hi đặt cặp sách sang bên cạnh, dặn dò tôi vô cùng nghiêm túc: "Tiểu Nhạc, khi mới bắt đầu chạy đừng chạy nhanh quá. Cậu cứ từ từ chạy, tớ sẽ chạy cạnh cậu, cậu cứ chạy theo là sẽ đến nơi."

"Được." Lúc bắt đầu không nên chạy nhanh quá tôi cũng biết, không phải việc gì một lần là có thể xong.

Cuối cùng tôi đứng ở vạch xuất phát chuẩn bị bắt đầu chạy.

"Tớ sẽ chạy chậm hai vòng, 800 mét là ổn rồi."

"Được, tớ đã biết."

Tin cậy, thật đáng tin cậy. Lúc này tôi mới cảm nhận sâu sắc được sự yên tâm mà Lục Hi mang đến.

Lúc tôi nhấc chân lên bắt đầu chạy, Lục Hi cũng bắt đầu bước đi, chân cậu dài hơn chân tôi, bước những bước dài bình ổn. Nếu tôi mà đi bộ đoán chừng sẽ bị cậu ấy bỏ xa. Nhưng giờ tôi đang chạy nên rất dễ dàng đuổi kịp.

"Điều chỉnh hô hấp, hít vào thở ra, không được nói chuyện."

—— Đáng tin cậy! Cảm giác rất giống huấn luyện viên thể hình cá nhân!

Nhưng chạy được nửa vòng, Lục Hi bỗng nhiên dừng lại: "Tiểu nhạc, dừng."

Giọng điệu của cậu ấy rất trịnh trọng khiến tôi không khỏi dừng lại: "Có chuyện gì thế?"

Lục Hi kéo tôi ra khỏi đường chạy, đứng ở mép sân thể dục để khỏi cản trở người chạy khác.

"Lục Hi, có chỗ nào khó chịu à?" Tôi có chút lo lắng.

"Không phải, đã chạy được 200m rồi, Tiểu Nhạc nên nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục chạy." Lục Hi trả lời tôi với vẻ mặt đương nhiên.

". . . . . . Nhưng, mới 200m, phải chạy ít nhất một vòng rồi mới nghỉ chứ. . . . . ."

"Không được, như thế sẽ rất mệt." Lục Hi cố chấp lắc đầu, "Cái gì cũng phải từ từ, chạy liền tù tì sẽ rất mệt. Không phải Tiểu Nhạc muốn tớ giám sát cậu sao? Cho nên phải giám sát cậu nghỉ ngơi cho tốt nữa."

. . . . . . . . . . . .

Trong một khoảnh khắc, tôi thực sự cảm thấy Lục Hi rất có lý, có lẽ vì giọng điệu của cậu ấy quá mức dĩ nhiên đi.

"Tớ nghỉ đủ rồi, tiếp tục chạy thôi!" Tôi xóa bỏ ý định lý luận với Lục Hi, hơn nữa, hành động trực tiếp còn nhanh hơn.

"Không được, ít nhất phải nghỉ 5 phút. Tiểu Nhạc, đợi thêm chút nữa, đừng gấp, từ từ sẽ đến đích."

Khi Lục Hi trở nên cứng đầu, ngay cả tôi cũng không thể tranh luận với cậu ấy.

Chờ thêm một phút, chúng tôi lại bắt đầu chạy bộ —— Lục Hi đi bộ, tôi chạy chậm.

Chạy với tốc độ này thật sự rất thoải mái, hơn nữa tôi mới chạy có 200m đã nghỉ tận 5 phút, đừng nói là mệt, đổ mồ hôi còn không có.

Chạy thêm được nửa vòng.

"Tiểu nhạc, dừng, đến lúc nghỉ ngơi rồi."

Tranh cãi với Lục Hi là vô nghĩa, tôi nghe lời dừng lại nghỉ ngơi.

Cứ như vậy, cứ 200m nghỉ 5 phút —— với tần suất này, tôi chạy xong hai vòng mà không chút cảm giác.

Nói thế nào nhỉ, có một cảm giác tội lỗi không thể giải thích được, đối với bài thể dục chạy bền 800m khiến tôi sống dở chết dở kia, nghĩ kiểu gì cũng thấy tôi đang không tôn trọng nó.

"Lục Hi. . . . . ." Tôi quyết định thương lượng với Lục Hi một chút để chạy thêm một hoặc hai vòng nữa —— hiếm khi tôi có được quyết tâm chạy bộ nhiều như vậy, nếu cứ không đến nơi đến chốn chạy không có hiệu quả thế này, nhiều ít sẽ có điểm không yên.

"À, hiểu rồi, Tiểu Nhạc cậu chờ tớ chút!" Lục Hi giống như nhận được chỉ thị, mở cặp sách ra tìm kiếm thứ gì đó.

Một lát sau, cậu đưa cho tôi một chiếc bánh pudding caramel sữa đựng trong bình thủy tinh.

". . . . . . Hả?"

"Vì tớ nghĩ cậu chạy xong chắc chắn sẽ mệt, nên tớ mua cái này cho cậu." Lục Hi đưa cho tôi một chiếc thìa nhỏ, "Tiểu Nhạc, vất vả rồi!"

Tôi nhìn thấy ánh mắt chân thành và dịu dàng của Lục Hi, cảm thấy bản thân chẳng thể nói gì được.

Cuối cùng, tôi ăn bánh pudding rồi về thẳng nhà.

.... Nói ra thì lượng calo của cái bánh pudding có khi còn cao hơn so với năng lượng tiêu hao khi chạy của tôi. . . .

"Lục Hi."

"Sao vậy?"

"Thực xin lỗi, Lục Hi tớ đổi ý rồi......Chạy bộ đúng là rất vất vả, tớ không làm được. Về sau chỉ cần cậu đi dạo quanh tiểu khu với tớ mỗi đêm thôi."

—— Tôi nghĩ cách này có lẽ hiệu quả hơn là chạy.

Xám: Bạn trai tôi mà như Lục Hi thật chắc xỉu đợi điểm suýt quên luôn đăng truyện cho mọi người

Bình Luận (0)
Comment