Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 20.1

Edit&Beta: Xám

"......Rồi sau đó?" Tôi hỏi, đồng thời trong thâm tâm sinh ra một dự cảm xấu.

Quan Nghiên do dự: "Anh ấy nói, dù như thế nào cũng muốn gặp em một lần......Nói là muốn đích thân cảm ơn em. Nhưng chị cảm thấy không đơn giản là như vậy, chị cũng không biết nói như thế nào, chỉ là cảm giác......"

Tôi trong lòng yên lặng tán thưởng Quan Nghiên —— kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Chị ấy giờ đã có thể mơ hồ cảm nhận được sự nguy hiểm rồi!

Tất nhiên, nếu mối nguy hiểm này không liên quan gì đến tôi thì càng tốt.

Mùng 2 Tết, dì cả đưa Quan Nghiên về nhà ông bà ngoại, chào hỏi xong xuôi thì người lớn tụ tập đánh bài, chúng tôi cùng nhau trò chuyện một lúc. Quan Nghiên nói qua về tình hình của mình với Lâm Tinh Hàm - bạn trai chị ấy.

Nói chung, sau khi hai người thẳng thắn nói chuyện với nhau, thì hiện tại mối quan hệ của họ tốt hơn trước rất nhiều.

Đây quả thật là tin tức tốt, ít nhất khi tôi nhắc tới Lâm Tinh Hàm, Quan Nghiên đã cười rất nhiều. Không cần biết về sau thế nào, ít nhất hiện tại, tôi nghĩ chị ấy thật lòng thích đối phương, hơn nữa vì mối quan hệ này mà rất nỗ lực.

Cảm giác vui mừng tự nhiên sinh ra, đến khi nghe Quan Nghiên nhắc tới việc đối phương muốn gặp tôi liền đột ngột dừng lại.

Kế tiếp là cảm giác sợ hãi sẽ bị nhắm làm mục tiêu.

"Quan Nghiên, chị với bạn trai làm thế nào mà nhắc tới em? Ý em là......Ừm, chẳng hạn như, khi chị với anh ấy nhắc đến em, thì chị đã nói gì?" Mặc dù câu hỏi có phần vô duyên, nhưng không thể không hỏi được.

Quan Nghiên nhớ lại: "Chính là......Anh ấy hỏi chị tại sao lại nghĩ đến việc nói chuyện này với mình, không giống với tác phong thường ngày của chị, chị nói là do em họ khuyên nên chị mới hạ quyết tâm, chị còn nói rất biết ơn em."

—— Thôi toang rồi, dự cảm thành sự thật.

Có lẽ biểu hiện trên mặt tôi quá rõ ràng, Quan Nghiên có chút bất an: "......Sao vậy, chị nói gì sai sao?"

Tôi do dự không biết có nên nói cho Quan Nghiên hay không.

Suy nghĩ một hồi, trước khi thực sự gặp bạn trai chị ấy, tôi không nên nói gì linh tinh —— nói không chừng là do thần kinh quá nhạy cảm nghĩ quá lên thì sao. Với lại chưa hề có căn cứ thực tế đã suy đoán bậy bạ, Quan Nghiên cũng sẽ không vui.

Cũng như tôi nếu có người đồn đoán Lục Hi như vậy, tôi cũng sẽ không vui —— cho dù lời đồn đoán ấy chưa chắc đã sai.

Thế nên tôi lắc đầu: "Không có gì, chỉ là em cảm thấy anh ấy quá xem trọng mọi chuyện, có chút kinh ngạc."

Lại tiếp tục cùng Quan Nghiên nói thêm vài chuyện linh tinh thì Quan Nghiên bị dì cả gọi, tôi nhân cơ hội móc di động ra, dùng tốc độ xưa nay chưa từng có gửi cho Lục Hi một tin nhắn WeChat: [ Lục Hi, cậu có tiện nghe điện thoại không? ]

Tin nhắn vừa gửi chưa được bao lâu thì Lục Hi đã gọi đến. Tôi đeo tai nghe, len lén ra ban công ngồi xổm sau đống hộp đựng cam đường nghe điện thoại.

"Tiểu Nhạc, có chuyện gì xảy ra?" Giọng của Lục Hi tương đối trầm ổn, mang theo tác dụng an ủi người khác, "Tớ rảnh lắm, cậu cứ từ từ nói."

Lục Hi là như thế đấy, một chút chuyện nhỏ của tôi cũng có thể khiến cậu ấy hết sức lo lắng, nhìn qua giống như rất dễ bị cuống cuồng lên. Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu ấy sẽ bình tĩnh giúp tôi giải quyết tất cả vấn đề.

Như hiện tại, được Lục Hi hỏi một câu như vậy, nỗi sợ hãi đang dấy lên đột nhiên lắng xuống.

"Chuyện là......Hôm nay chị Quan Nghiên nói chuyện với tớ, bạn trai chị ấy muốn gặp mặt tớ để nói lời cảm ơn."

Lục Hi ở đầu dây kia im lặng trong chốc lát, rồi mới nhẹ nhàng mà thốt ra hai chữ: "Phải không."

"......Tớ không muốn đi." Ở trước mặt Lục Hi, không tồn tại vấn đề mất mặt hay không mất mặt, "Lục Hi, tớ sợ."

Ít nhất thì tôi không cần quan tâm đến việc Lục Hi nhìn thấy nỗi sợ hay sự yếu ớt của bản thân. Tôi biết cậu ấy không quan tâm, điều cậu ấy thực sự quan tâm là những khi tôi sợ hãi gì đó lại không nói cho cậu biết.

"Đừng sợ." Lục Hi thấp giọng, "Không muốn đi thì không cần đi, Tiểu Nhạc, đừng sợ."

Cậu ấy biết tôi sợ cái gì.

Tôi thở dài: "Nhưng lần này không đi thì lần sau phải đi thì sao?"

"Đưa điện thoại cho Quan Nghiên, để tớ nói chuyện với chị ấy, đừng lo lắng, sẽ giải quyết được."

Tôi không thể nghĩ ra cách Lục Hi sẽ giải quyết, nhưng tôi luôn tin tưởng cậu ấy vô điều kiện. Chuyện gì Lục Hi nói được là được, chưa bao giờ có chuyện không làm được.

Vì thế tôi gọi Quan Nghiên tới ban công, đưa điện thoại cho chị: "Lục Hi tìm chị."

"Hả?" Quan Nghiên cầm điện thoại ghé cạnh tai mình với vẻ mặt khó hiểu, "Alo...... Là Lục Hi phải không? Chị Quan Nghiên đây."

Sau đó Quan Nghiên mở loa ngoài, đặt điện thoại ở giữa hai chúng tôi: "Có thể."

"Tiểu Nhạc, tớ bảo Quan Nghiên mở loa ngoài." Giọng Lục Hi sau khi được phóng đại có chút khác lạ, "Bởi vì tớ cảm thấy tốt nhất vẫn là nên cho cậu biết những điều tớ muốn nói...... Tớ xin lỗi, khả năng sẽ làm cậu lo lắng."

Tôi theo bản năng gật đầu, lại nhớ ra Lục Hi không thể nhìn thấy, vội nói "Được".

"......Gì đấy?" Quan Nghiên vẻ mặt hoang mang Hồ Quỳnh Hương.

"Quan Nghiên, em nghe Tiểu Nhạc nói, bạn trai chị muốn gặp mặt cậu ấy để nói lời cảm ơn." Giọng nói của Lục Hi đột nhiên thay đổi trở nên cực kì điềm tĩnh, "Em phải nói cho chị biết, Tiểu Nhạc không muốn gặp anh ta, hơn nữa, em cũng không muốn Tiểu Nhạc gặp anh ta. Cho nên chuyện này, em cần chị từ chối giúp, ngoại trừ chị ra thì không ai có thể làm được hết."

"Tại sao?" Quan Nghiên nghi hoặc hỏi, "Thật ra lúc chị nói chuyện với Tiểu Nhạc, nhìn mặt con bé chị đã thấy hơi sai sai rồi......Như vậy chắc chắn là có chỗ nào mà chị chưa chú ý tới không ổn sao?"

"Phải, bởi vì thái độ của bạn trai chị đối với Tiểu Nhạc chắc chắn không phải ý tốt gì." Lục Hi lạnh lùng nói.

Quan Nghiên ngây ngẩn cả người, Lục Hi cũng không nói tiếp, vì thế chúng tôi lúc đó đã hiện ra một sự trầm mặc nặng nề.

Hơn nửa ngày, Quan Nghiên mới mở miệng: "Tại sao? Tiểu Nhạc đã giúp tụi chị rất nhiều. Anh ấy cũng nói là rất biết ơn Tiểu Nhạc, anh ấy không bao giờ nói dối chị."

"Anh ta quả thật biết ơn Tiểu Nhạc, em không phủ nhận điều này. Nhưng ngoại trừ biết ơn ra thì sao?" Lục Hi thấp giọng, trong giọng nói đem theo chút đe dọa, "Quan Nghiên, thử nghĩ lại về bạn trai chị xem, anh ta biết Tiểu Nhạc là người đã ảnh hưởng đến thái độ của chị đối với mình, khi chị chạy trốn thì Tiểu Nhạc cũng là người chị tìm đến xin được che chở, thậm chí còn là tác nhân gián tiếp thúc đẩy việc hàn gắn mối quan hệ của hai người.......Anh ta sẽ biết ơn Tiểu Nhạc nhiều hơn, hay là mang thái độ thù địch với Tiểu Nhạc nhiều hơn?"

"Đương nhiên là......" Quan Nghiên trong phút chốc dường như đã thốt ra đáp án, nhưng lời nói vừa đến miệng lại nuốt xuống, hai chữ "Biết ơn" đảo quanh trong miệng thật lâu nhưng lại do dự không dám nói ra.

"Trong lòng chị đã rất rõ ràng, chỉ là chị không muốn thừa nhận mà thôi." Ngữ điệu của Lục Hi vẫn tương đối bình tĩnh, "Nghe này, sở dĩ mọi việc trở thành như thế này phần lớn là do chị chưa hiểu rõ anh ta, thế nên chuyện của Tiểu Nhạc chị mới không biết phải nói những gì. Đây cũng là lỗi của em khi không nói rõ ràng với chị trước, bây giờ em cũng đang rất hối hận, nhưng hối hận là chuyện vô dụng nhất. Em gọi cho chị cuộc điện thoại này là muốn bảo cho chị biết phải từ chối anh ta như thế nào."

Tôi vẫn luôn yên lặng lắng nghe, nhưng đến chỗ này không thể không xen vào: "Lục Hi, đây không phải hoàn toàn là lỗi của cậu, tớ cũng quên không nhắc nhở chị ấy."

"Chưa đủ thận trọng, đó là trách nhiệm của tớ." Giọng của Lục Hi lập tức trở nên dịu dàng, "Tiểu Nhạc không bao giờ sai."

"......Vì sao em biết phải làm gì?" Quan Nghiên bỗng nhiên nghiêm mặt lại, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn lên, "Lục Hi, đó là bạn trai chị, em thậm chí còn chưa gặp qua anh ấy đến một lần, em dựa vào đâu để nói em hiểu anh ấy hơn chị?"

Trái tim tôi đột nhiên nhảy dựng lên, một dự cảm mơ hồ xuất hiện.

Không thể nào, chẳng lẽ Lục Hi định......Cho nên vừa rồi mới nói, có thể sẽ khiến tôi lo lắng sao?!

"Lục Hi!" Tôi cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ, "Cậu là muốn......"

"Không sao đâu, Tiểu Nhạc." Giọng nói của Lục Hi rất dịu dàng, mang chút ý cười, tôi gần như có thể tưởng tượng ra nụ cười mỉm trên gương mặt cậu, "Không nói ra thì làm sao thuyết phục được Quan Nghiên. Hơn nữa tớ cho rằng không có việc gì sai nên cậu đừng lo lắng."

Khi Lục Hi đã thật sự cố chấp, rất khó để thuyết phục cậu ấy, cho dù là tôi đi chăng nữa.

"......Được rồi." Tôi nói, sau đó quay sang Quan Nghiên, "Quan Nghiên, kế tiếp Lục Hi có nói gì chị cũng nhất định phải giữ bí mật, bởi vì điều chị muốn nghe chỉ có em và Lục Hi biết, tuyệt đối không được nói ra hay cho bất cứ ai khác biết, chị hiểu chứ?"

"Có thể nói cho bạn trai chị." Lục Hi nhẹ nhàng bổ sung, "Em không để ý chuyện này."

"Chuyện gì? Em còn chưa trả lời vấn đề của chị đâu, Lục Hi." Một mặt cố chấp của Quan Nghiên lộ ra.

Lục Hi ở đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Quan Nghiên, em đúng là chưa từng gặp bạn trai chị, nhưng cùng một dạng người với nhau thì sẽ có rất nhiều điểm chung. Chị hiểu ý em chứ?"

"Ý......gì chứ......?" Quan Nghiên ngập ngừng hỏi.

Lục Hi khẽ thở dài: "Có nghĩa là, em và bạn trai chị là cùng một loại người, giống như việc anh ta chiếm hữu và kiểm soát chị một cách đáng sợ, em đối với Tiểu Nhạc cũng như vậy. Bởi vì là cùng một loại người, cho nên em có thể hiểu phần nào suy nghĩ của anh ta, giờ chị đã hiểu chưa?"

Quan Nghiên im lặng thật lâu.

Tôi chợt ước mình có thể ở bên cạnh Lục Hi ngay lúc này để được ôm cậu ấy vào lòng.

Chuyện Lục Hi mắc bệnh kiều, cho đến nay chỉ có mình tôi biết, trên thực tế, tôi không hề có ý định cho ai khác biết về nó suốt phần đời còn lại.

Ở một mức độ nào đó, điều này còn đáng sợ hơn cả khuynh hướng bạo lực. Nếu có người khác biết được mặt này của Lục Hi, rất khó nói liệu nó có làm khơi dậy nỗi sợ hãi và sự bài xích hay không. Tôi không hy vọng điều ấy xảy ra, Lục Hi cũng vậy, cho nên chúng tôi khá ăn ý mà tiếp tục che giấu vấn đề này.

"Nếu tớ trái ngược với hầu hết mọi người, vậy tớ sẽ không thể thuận lợi mà sống trong cái xã hội này được, như vậy tớ không thể đảm bảo sẽ cho cậu cả đời hạnh phúc. Tiểu Nhạc, cho dù là tớ cũng hiểu rõ bản tính và tùy hứng là hai thứ khác nhau."

—— Lục Hi đã nói như vậy.

Nhưng hiện tại lại nói cho Quan Nghiên.

Nói thêm cho một người biết lại càng thêm nhiều nguy hiểm, nhưng Lục Hi vẫn nói cho chị ấy biết.

Sau một hồi sững sờ, Quan Nghiên cuối cùng cũng động lòng, chị quay đầu, nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi: "Tiểu Nhạc, những gì Lục Hi nói là thật?"

"Nếu ý của chị là tính chiễm hữu với kiểm soát nhiều hơn so với người bình thường, thêm cả khả năng xảy ra hành vi quá khích cao hơn......thì đúng vậy." Tôi gật đầu.

"Đúng, phải không......Em làm sao có thể......"

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình bị ánh mắt của Quan Nghiên đâm chọt.

Cho dù tôi biết đây là phản ứng thông thường,sự sợ hãi và bài xích tự nhiên không hề che giấu. Nhưng dù không che giấu nó vẫn khiến tôi lạnh sống lưng trong giây lát.

Có biện pháp nào chứ , đó là Lục Hi mà.

Quan Nghiên hít sâu một hơi, bình tĩnh mà mở miệng: "Cho nên, Lục Hi, nếu em biết Lâm Tinh Hàm ôm địch ý với Tiểu Nhạc, vậy có nghĩa là em cũng ôm địch ý với chị?"

"Tuy rằng em không thích chị thật, nhưng vẫn chưa đến nỗi có địch ý, bởi vì chị không có ảnh hưởng gì đến Tiểu Nhạc, cũng không thể thay đổi bất kì quyết định nào của cậu ấy. Nhưng em vẫn muốn nói cho chị biết, chị không cần phải dùng lối suy nghĩ của chị để suy đoán em với Tiểu Nhạc, cũng không cần khuyên bảo cậu ấy điều gì, chị nói với cậu ấy bất cứ cái gì chị cho là tốt, trên thực tế đều sẽ gây tổn thương cho cậu ấy."

"Lục Hi......" Tôi nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng.

Không có gì lý do gì cả, tôi chỉ là bất chợt muốn gọi tên cậu ấy.

Chút lạnh lẽo trong lòng cứ như vậy mà xua tan.

Giọng nói Lục Hi rất dịu dàng: "Đây, tớ ở đây, không sao cả."

Giây tiếp theo, giọng điệu của cậu lại trở nên lạnh lành: "Quan Nghiên, chị đã tiêu hóa được sự thật này chưa? Dù chị có tiếp thu được hay không cũng phải cẩn thận nghe em nói, em sẽ nói cho chị biết cái gì nên nói cái gì không, tiếp theo đó ra sao thì đều phụ thuộc vào chị."

"Em nói đi." Quan Nghiên dùng một giọng điệu đã quyết tâm mở miệng.

Lục Hi nói rất chậm, giải thích rõ ràng và rành mạch từng vấn đề có thể xảy ra, Quan Nghiên nghiêm túc đến kinh ngạc, vừa nghe vừa gật đầu, thậm chị còn chạy đi lấy giấy bút để ghi chép.

"Được rồi, cứ như vậy trước đã, nếu thật sự không thể từ chối được thì ít nhất cũng làm giảm bớt địch ý của anh ta...... Tiểu Nhạc, nếu đối phương vẫn khăng khăng muốn gặp cậu thì đừng từ chối, tớ sẽ đi với cậu."

"Được, cậu đi với tớ." Tôi gật đầu, vô thức cười rộ lên.

Quan Nghiên cất giấy bút đi, trầm tư trong chốc lát: "Cảm ơn, chị sẽ làm theo lời em nói. Em đã nhắc đến rất nhiều chuyện từ trước đến nay chị không để ý mà hỏi thăm qua, chị cứ nghĩ sau này nó sẽ có ích."

"Không sao. Tiểu Nhạc, tắt loa ngoài đi, nói chuyện với tớ đi?"

Quan Nghiên nhìn tôi gật đầu rồi rời khỏi ban công, tôi cầm điện thoại, tiếp tục ngồi xổm sau một đống thùng cam đường, cùng Lục Hi nói chuyện phiếm.

"Nói cho cậu biết, bây giờ tớ đang bị một đống cam đường vây quanh."

"Lục Hi, tiền mừng tuổi của cậu có phải lại nhiều hơn tớ rồi đúng không......"

"Tớ vẫn là không thích sủi cảo thịt dê với cà rốt, chúng có hương vị quá đáng sợ."

Sau khi trò chuyện, cảm giác trong lòng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Không bằng nói, yên bình chưa từng có.

Tôi nghĩ rằng thật ra tôi vẫn còn sợ hãi.

Nhưng khi có Lục Hi, liền chẳng còn sợ điều gì nữa.

==================================

Một năm nào đó, Lục Hi sáu tuổi, Tiểu Nhạc sáu tuổi.

Lục Hi: Không được đi chơi cùng người khác.

Tiểu Nhạc: Ừm.

Lục Hi: Không được nói chuyện với người khác.

Tiểu Nhạc: Ừm.

Lục Hi: Bố mẹ thì sao?

Lục Hi:......Được, có thể, hic......

Bình Luận (0)
Comment