Bạn Trai Tôi Là Một Tên Bệnh Kiều

Chương 30.1

Edit: Xám

[Bắt đầu từ chương này sẽ đổi cách xưng hô của hai đứa nhe :3]

"Lục Hi, em muốn mang theo cái váy hoa trắng màu xanh kia."

"Được, nếu mang cái đấy thì phải mặc một cái áo khoác bên ngoài nữa nhỉ? Đen với xanh đậm, em chọn cái nào?"

"Ừm......Xanh đậm? Màu đen có mấy chỗ bị bung chỉ."

"Được, khi nào rảnh anh khâu lại cho em nhé? Em vẫn thích cái này chứ."

"Vâng."

Cửa phòng ngủ đóng lại, cả người tôi như bại liệt ngồi trên giường ra lệnh. Lục Hi quen cửa quen nẻo mở tủ, mở ngăn kéo, tìm từng bộ váy, rồi lại gấp từng cái một xếp ngăn nắp vào trong vali nhỏ của tôi.

Lục Hi thân thuộc với cái tủ quần áo của tôi có khi còn hơn cả tôi, vì mỗi lần qua nhà tôi, cậu ấy đều giúp tôi sắp xếp lại quần áo trong tủ, cất cái váy tôi đã mặc được một thời gian vào bên trong, lại lấy cái váy lâu rồi tôi chưa mặc treo ra bên ngoài. Tôi đường đường chính chính là chủ nhân cái tủ quần áo này, chỉ có phụ trách việc mặc những bộ quần áo mà Lục Hi chuẩn bị, mỗi ngày một bộ từ trái qua phải, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Thỉnh thoảng tôi sẽ tự kiểm điểm lại bản thân, cảm thấy nếu còn cứ tiếp tục như vậy chẳng mấy chốc tôi sẽ biến thành phế vật mất, sau đó tôi xắn tay áo thu dọn lại tủ quần áo của mình. Nhưng thu dọn được một lần, tuy rằng Lục Hi không nói gì nhưng tâm trạng rõ ràng đã trùng xuống, không vui cả đêm, dỗ cậu ấy nửa ngày kết quả chính là cam đoan kể từ giờ tủ quần áo sẽ để cậu ấy quản lí, và tôi sẽ mặc bất cứ bộ quần áo nào mà cậu ấy chọn cho tôi.

Đó là lý do tại sao tôi lại bảo mẹ rằng tôi muốn tự chuẩn bị hành lý, nhưng khi đóng cửa vào lại là Lục Hi làm tất.

"Tiểu Nhạc, anh mang cho em cái này được không?"Lục Hi vui vẻ lấy ra một chiếc áo phông màu xanh đậm có in hình con mèo rất trừu tượng, bên trên còn viết một chuỗi chữ cái tiếng Anh khó hiểu. "Hôm qua anh tìm thấy chỗ bán áo này, anh mua một cặp để mặc thành áo đôi rồi! Chúng mình sẽ mặc nó cùng nhau chứ?"

"Được, anh để vào đi." Thảo nào tôi thấy là lạ, hóa ra là mới mua, "Vậy thì cầm theo cả cái váy denim của em nữa."

"Váy denim hơi nhăn rồi, để anh ủi qua cho em chút nha?"

Nếu để mẹ tôi thấy hình ảnh Lục Hi cẩn thận ủi váy cho tôi, chắc hình ảnh của tôi trong mắt mẹ sẽ bước trên đà sụp đổ mất, như vậy rất không tốt.

Vì thế tôi cầm lấy cái váy trong tay cậu: "Cái này để em làm cho, anh giúp em thu dọn nốt chỗ hành lý còn lại nhé, được không?"

Tôi nói như vậy, tương đương với việc giao cho cậu ấy thu dọn tất tần tật thứ đồ khác từ đồ vệ sinh cá nhân cho đến đồ lót các thứ. Vì thế Lục Hi rất vui vẻ gật đầu chấp nhận, để tôi tự đi ủi váy.

Cậu ấy hoàn toàn không thấy bị làm phiền, ngược lại tôi giao càng nhiều việc cho cậu, cậu càng vui. Tôi nghĩ cảm giác thay tôi xử lý những việc này là việc rất thú vị với cậu.

Nhìn thoáng qua vali đã được Lục Hi sắp xếp gọn gàng, không thể không thừa nhận cậu ấy thu dọn tốt hơn tôi rất nhiều, nếu để tôi tự mình sắp xếp quần áo, chắc chắn cái vali bây giờ đã bị chất đầy rồi, chẳng biết cậu ấy gấp quần áo kiểu gì.

Việc bạn trai có đức hạnh hơn bạn thật ra không phải chuyện gì xấu, chỉ là thi thoảng bạn sẽ sinh ra một ít hoài nghi về bản thân thôi. Còn lại có lẽ là cảm xúc tự hào khá kì lạ chăng?

"Đã thu dọn đồ đạc xong chưa?" Mẹ đi ngang qua phòng khách thì thấy tôi, trong tay bà cầm bộ váy tính mang theo, "À đúng rồi, váy này nhắn quá, cần ủi. Lục Hi đâu? Tí con cũng qua giúp thằng bé thu dọn đồ đạc đi."

"Vâng, con thu dọn xong sẽ qua giúp anh ấy." Tôi mặt không đổi sắc tiếp tục ủi váy, trong lòng biết rõ chút nữa qua nhà bên mình cũng chẳng giúp được việc gì, đoán chừng phụ trách mỗi việc ngồi một chỗ uống hồng trà.

"Mang thêm mấy bộ quần áo vào, bên kia giờ đang nóng, phía Nam thì oi muốn chết, thảo nào cũng ra nhiều mồ hôi, lại không giặt được quần áo, nên thay một bộ khác cho nhanh."

"Vâng......Đi ba ngày nhỉ, để con mang thêm mấy bộ nữa. Bố đâu rồi mẹ?"

"Ông ấy? Đang ở trong gấp quần áo cho mẹ." Mẹ vẻ mặt đắc ý khoát tay, "Chẹp chẹp, ông đấy cũng có lúc làm được việc."

"......" Lục Hi cũng ở bên trong gấp quần áo cho tôi, tôi có nên nói hay không?

Váy được ủi phẳng phiu, tôi cầm váy quay về phòng tìm Lục Hi, sau đó bị cái vali được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp làm cho lóa mắt.

Một bên để quần áo, một bên để đủ các thứ đồ khác nào là: đồ vệ sinh cá nhân, thuốc, thậm chí có cả cả hai túi băng vệ sinh, một túi ban ngày một túi ban đêm.

Tôi nhìn cái bản mặt tranh công của Lục Hi, liền thành thật khen ngợi cậu: "Đỉnh quá! Sắp xếp quá ổn luôn!"

Lục Hi vui vẻ cầm lấy cái váy denim gấp lại rồi nhét vào: "Tiểu Nhạc, em mang theo một đôi giày thôi à? Nhỡ đâu bị hỏng thì sao, mang thêm một đôi nữa nếu bị đau chân còn đổi được. Mang đôi xăng đan màu xanh hay giày thể thao? Đi xăng đan sợ em không đi bộ được, nhưng em lại không thích đi giày thể thao."

Tôi dành vài giây để suy nghĩ xem đôi xăng đan màu xanh là đôi nào, tôi phải thừa nhận thậm chí đến cả cái tủ giày Lục Hi cũng biết rõ hơn tôi.

"Lấy giày thể thao đi, em sợ nhất là không thoải mái khi đi du lịch." Tôi quyết định.

Việc đóng gói hành lý diễn ra vô cùng sôi nổi, vì kỳ nghỉ 1/5 sắp tới, tôi không biết bố mẹ đã quyết định đi đâu, nhưng dù sao họ dự định đi Tam Hiệp, nhưng lại không muốn đến một thành phố lớn như Vũ Hán, vì vậy họ quyết định đến Nghi Xương.

Gia đình chúng tôi đi du lịch, nhưng nhà Lục Hi bên cạnh không đi, sau lần bố mẹ cậu ấy cãi vã lớn đấy, mặc dù họ không thật sự lập tức ly hôn, nhưng giờ cả hai nhìn thấy mặt nhau cũng chỉ làm ngơ, có thể đoán được kỳ nghỉ của cậu lần này chưa hề được thu xếp tí nào.

Tất nhiên bố mẹ tôi, những người coi Lục Hi như con đẻ không đành lòng chút nào. Và cứ vậy Lục Hi thuận lý thành chương được mang đi theo luôn.

Lục Hi mừng đến mức muốn bay cả người, khi cảm ơn bố mẹ tôi, vẻ mặt tươi cười sáng lạn ấy có thể biến băng ở Nam Cực hóa thành sông Giang Nam.

Đương nhiên điều đó cũng khiến cho mẹ nở gan nở ruột.

Tôi nhét đôi giày thể thao vào vali, quyết định ngày mai nên mặc bộ quần áo nào để khởi hành. Tôi chào bố mẹ rồi theo Lục Hi qua nhà cậu.

Hôm nay dì An Kì không có ở nhà, chỉ có chú Lục Vĩnh Thăng.

"Chú." Tôi bước vào chào hỏi.

Chú Lục Vĩnh Thực đang chăm chú nhìn màn hình laptop, ngẩng đầu thấy tôi liền mỉm cười, gật đầu như một lời chào, sau đó lại vùi đầu làm việc.

Đây là chuyện bình thường như cơm bữa, bố mẹ Lục Hi dường như coi cả nhà mình thành cái văn phòng.

Lục Hi lấy dép lê cho tôi, xoa đầu tôi: "Vào phòng anh trước đi, anh đi lấy nước dưa hấu cho em, sáng nay anh vừa ép xong."

Lục Hi vào phòng bếp, tôi vừa định đi vào phòng ngủ cậu, chú Lục Vĩnh Thăng bỗng đẩy laptop sang một bên, đứng dậy lấy ra một cái phong bì rồi đưa cho tôi: "Tới đây, cầm lấy."

Tôi sững sờ một lúc, không biết có nên duỗi tay ra nhận hay không, vì vậy thận trọng giữ nguyên tư thế tay trái nắm tay phải: "Chú, đây là......?"

"Lục Hi muốn đi chơi với nhà cháu, không thể cái gì cũng làm phiền bố mẹ cháu được. Cái này coi như tiền chú cho nó đi chơi, không cần tiêu tiền của cháu, còn thừa bao nhiêu cứ giữ lại. Cảm ơn nhà cháu đã chăm sóc nó."

Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý chú là gì.

Nhưng không biết tại sao, lại cảm thấy không thể cầm chỗ tiền này được, giống như nếu nhận lấy nó sẽ có thứ gì đó hoàn toàn biến chất.

Cuối cùng tôi phải đẩy cái phong bì kia trở về: "Chú, cháu hiểu ý chú rồi ạ, nhưng tiền này cháu không nhận được, nếu được chú có thể nói chuyện trực tiếp với bố mẹ cháu được không?"

Dù cho muốn từ chối thì để bố mẹ tôi tự mình nói ắt hẳn sẽ hiệu quả hơn tôi. Mặc dù người ta có nói kể cả có là anh em với nhau cũng phải tính toán, nhưng tính toán cũng phải xem tình huống, đây không đơn giản là vấn đề ai bỏ tiền, nói cách khác, nó không liên quan gì tới tiền bạc cả.

Chú rất kiên trì nhét phong bì tiền vào trong tay tôi: "Không cần chú ý nhiều như vậy, cháu có thể đưa tiền cho bố mẹ cầm, chú là người thô lỗ, nên cháu cứ coi đây là tấm lòng của chú đi."

"Chú ơi, thế này thực sự không có được đâu ạ, cháu không thể cầm chỗ tiền này được."

"Tiểu Nhạc."

Chú còn muốn nói gì đấy nhưng bị giọng nói của Lục Hi cắt ngang.

"Lại đây." Lục Hi bưng một ly nước dưa hấu, đứng trước cửa bếp gọi tôi.

Tôi như được đại xá, không chút do dự chạy vội qua. Hiển nhiên hành động này của tôi làm cho Lục Hi rất vui, cậu nở nụ cười hài lòng, đưa nước dưa hấu cho tôi rồi nhẹ nhàng xoa má tôi: "Đi vào phòng tớ đi."

Tôi bưng cốc nước dưa hấu, nhanh chóng đi vào phòng Lục Hi, thả mình xuống cái ghế lười.

Tôi không nghe được hai người đang nói cái gì, giọng của Lục Hi và chú khi nói chuyện thuộc kiểu người có văn hóa, hay nói cách khác, giọng không lớn. Chi bằng đợi lúc nữa hỏi Lục Hi cho nhanh.

............

Cậu ấy sẽ không cãi nhau đâu ha? Mặc dù tôi rất yên tâm Lục Hi, chú cũng là kiểu người khá trầm ổn. Nhưng ai biết, nhỡ đâu thì sao?

Nằm mãi cũng thấy bồn chồn.

Tôi đặt cốc nước dưa hấu lên bàn Lục Hi, đang định lén mở cửa xem trộm, vừa định kề người vào thì cánh cửa đã tự mở ra.

"Á!" Tôi sợ tới mức lui người về sau.

"Không sao cả." Lục Hi cũng bị tôi làm cho hoảng sợ, cậu ấy ôm lấy mặt tôi lo lắng nhìn, "Xin lỗi, anh không biết em ở sau cửa...... Bị đụng hả? Có đau không?"

Tôi xua xua tay ý bảo cậu tôi không sao, và hỏi cậu ấy vừa rồi với chú thế nào.

"Có thể thế nào chứ?" Lục Hi nhún vai lấy ra phong bì đựng tiền, "Anh lại có thêm một khoản tiền."

"Uầy, bao nhiêu vậy?"

"Đủ để mua cho em năm cái ghế lười." Lục Hi không có vấn đề gì mỉm cười, "Nếu ông ấy đã nói tiền này cho anh dùng, vậy cần gì quanh co lòng vòng đưa cho em, coi như ông ấy muốn ngầm thay anh chu toàn lễ nghĩa, nhưng cứ trực tiếp đưa tiền cho anh không phải tốt sao?"

"Đúng vậy." Tôi tán thành cách nói của Lục Hi, cảm thấy cơn tức giận không thể giải thích được vừa rồi đã biến mất, "Chẳng để làm gì cả."

"Đây là chuyện rất đương nhiên, nếu ông ấy cho, anh tất nhiên lấy, không cần phải phiền phức như vậy." Lục Hi cười híp mắt, "Ngày mai anh sẽ qua nói với chú dì, mặc dù có lẽ hai người họ sẽ chẳng để anh tiêu tiền."

"Bố mẹ em chắc chắn sẽ không, hai người sẽ rất buồn nếu anh tự đi trả tiền."

"Anh biết chứ......Thế nên anh rất cảm ơn chú dì."

Lục Hi rất ít khi cảm ơn người nào, cho nên tôi biết những lời này của cậu là thật lòng. Mặc dù cái từ "cảm ơn" này nghe có hơi quái quái, nhưng tôi vẫn hiểu ý của cậu.

"Thu dọn hành lý đi." Tôi vỗ vai cậu.

"Rõ!" Cậu lập tức lấy tinh thần, nhanh nhẹn mở tủ quần áo, "Tiểu Nhạc, em xem cho anh bộ nào đẹp thì bảo anh, anh muốn mặc những bộ quần áo em cảm thấy đẹp."

—— Thật ra anh mặc gì em cũng thấy đẹp. Tôi yên lặng đem những lời này nuốt vào trong lòng.

Vì nếu tôi chọn quần áo cho cậu ấy, nó sẽ khiến cậu ấy càng vui vẻ hơn.

====================================================

Xám: Mọi người thấy thay đổi cách xưng hô ổn không nè :3

Bình Luận (0)
Comment