Bạn Trai Xấu Xa

Chương 25

Ba ngày sau, Tú Linh mới tỉnh lại. Đầu Tú Linh rất đau, kí ức một mảng mờ mịt, mí mắt nặng nề mở ra, mông lung nhìn căn phòng mình đang nằm, mùi thuốc xộc vào mũi nói cho Tú Linh biết mình đang nằm trong một căn phòng thuộc một bệnh viện nào đó. Cắn răng nhịn đau, miệng rên lên một tiếng, Tú Linh từ từ nâng cánh tay phải đang cằm mấy mũi kim truyền dịch lên.

Động chạm nhẹ vào trán, khiến tiếng rên trong miệng Tú Linh cất cao: “A…..!”. Tú Linh mờ mịt nghĩ, càng nghĩ càng thấy mơ hồ, càng thấy khó hiểu, càng không biết nguyên nhân vì sao mình lại đang nằm trong bệnh viện, hơn nữa còn bị thương nặng ở đầu.

Tú Linh nhìn bàn tay thon dài và hơi gầy của mình, bàn tay vì mất máu đã mất đi màu sắc hồng thuận, giờ đây màu da đã chuyển sang nhợt nhạt, giống một người bị ngâm lâu dưới nước mới được vớt lên.

“Mình…mình…là..ai …?” Tú Linh thì thào lẩm bẩm, âm thanh suy yếu, hơi thở yếu ớt, mỏng manh như sợi chỉ treo mành chuông. Đột nhiên bị một cơn đau đánh úp, Tú Linh thống khổ kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhúm, đau đến mồ hôi lạnh chảy ra đầm đìa.

“Mình…mình…là..ai …?” Tú Linh thì thà thì thầm, lẩm bà lẩm bẩm, nhắc lại câu ấy, mỗi một câu mỗi một từ phát ra từ cổ họng đều có một giọt nước mắt trong suốt, mờ đục lăn dài xuống má: “Mình…mình…là..ai …? Tại…tại sao…sao mình không nhớ gì cả….?”

Tú Linh dùng tay che mặt, khóc nức nở. Trong kí ức xa xăm, hỗn độn tựa như có một chút gì đó đang cựa quậy sống dậy, có một nỗi đau âm ỉ nơi vùng ngực đang dày vò, đang hành hạ. Tú Linh chầm chậm đặt tay lên ngực mình. Hình như trước đây đã có ai từng nói một chút sẽ không rời xa, sẽ bảo vệ và che chở cho đến cuối đời, nhưng mà….tại sao…giờ đây lại không còn có ai cả….?

Tú Linh khóc, khóc đến sưng đỏ cả mắt, khóc đến mặt trời đều tối đen. Tâm Tú Linh đau quá, đau đến không thở được.

Một người khi tỉnh lại, đã quên hết mọi thứ, ngay cả tên của mình là gì cũng không nhớ, chỉ thấy lòng mình âm ỉ đau, nỗi đau này không có bút mực nào có thể tả xiết. Tú Linh ngoài gào khóc, không còn biết làm gì nữa.

“Cạch!” Đúng vào lúc Tú Linh thấy tuyệt vọng nhất, cánh cửa đột ngột mở ra.

Tú Linh giật mình, nhìn người đàn ông trung niên lạ mặt, qua màn lệ.

Người đàn ông lạ mặt sửng sốt, phát hiện Tú Linh đang kinh hoàng nhìn mình, đôi mắt to tròn đen láy ngập tràn lệ nóng. “Cô đã tỉnh rồi?” Mất mấy giây mới lấy được tinh thần, người đàn ông trung niên mỉm cười, nhẹ giọng hỏi Tú Linh.

“…………………” Tú Linh không trả lời, mắt đề phòng nhìn người đàn ông trung niên không chớp. Một cô gái tỉnh lại không nhớ ra được mình là ai, người đầu tiên gặp là người đàn ông trung niên này, Tú Linh đang cố nhớ lại xem, mình có quen biết người đàn ông trung niên này không?

“Chào cô!” Người đàn ông trung niên tưởng Tú Linh vẫn còn giận chuyện mình lái xe đâm bị thương, dẫn đến hôn mê nằm ba ngày mới tỉnh, nên nhẹ giọng nói: “Tôi thay mặt cậu chủ xin lỗi cô. Nếu cô muốn bồi thường thế nào, thì xin cô cứ nói ra.”

Tú Linh nghi hoặc nhìn người đàn ông trung niên. Tú Linh không hiểu ông ta đang nói gì cả. Ngôn từ mà ông ta nói khá nặng, dù Tú Linh không nhớ ra được mình là ai, nhưng Tú Linh là người Việt nam, không biết tiếng Quảng Đông.

Người đàn ông trung niên lúc này mới phát hiện trong chuyện này có điều gì đó không thích hợp. Thấy Tú Linh chỉ ngơ ngác nhìn mình, miệng khép mở muốn nói điều gì đó, nhưng không phát ra tiếng, hơn nữa khuôn mặt lại biểu lộ sự kinh hoàng.

“Cô tên là gì?” Người đàn ông trung niên nói thật chậm, cẩn thận hỏi Tú Linh.

Tú Linh lắc đầu, ngụ ý muốn nói là không hiểu ông ta đang nói gì.

Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt. Bây giờ đến lượt ông ta kinh ngạc nhìn Tú Linh.

“Cô không thể nói chuyện được sao?” Người đàn ông trung niên đang lầm tưởng Tú Linh bị câm bẩm sinh.

“…………………” Tú Linh lại lắc đầu, không trả lời. Tú Linh vì nghe không hiểu, nên chỉ còn biết cách diễn đạt bằng cách lắc đầu, nhưng người đàn ông trung niên lại tin rằng Tú Linh bị câm, nên không thể nói chuyện.

Nhất thời, người đàn ông trung niên ngây ngẩn cả người, không biết làm như thế nào mới phải. Cô gái lạ mặt này không thể nói chuyện, ông biết dùng cách gì để hỏi về thân nhân của cô gái đây.

Ngẫm nghĩ một lúc, mắt người đàn ông trung niên sáng lên. Không thể nói, còn có thể viết.

Đưa cho Tú Linh một cuốn vở và một cây bút, người đàn ông trung niên ra dấu: “Nếu cô muốn nói gì, có thể viết ra đây.”

Tú Linh nhìn người đàn ông trung niên, lại nhìn cây bút và cuốn sổ trên tay ông ta. Tú Linh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Người đàn ông trung niên mừn

g rỡ, mỉm cười, hối thúc Tú Linh: “Cô viết đi!”

Tú Linh gật đầu, run run cầm lấy cuốn cây bút và cuốn sổ, nắn nót viết một dòng chữ. Viết xong, Tú Linh đưa cuốn sổ cho người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên cau mày đọc. Sau khi đã hiểu được lý do vì sao, Tú Linh không thể giao tiếp được với mình vì bất đồng ngôn ngữ, người đàn ông trung niên thở ra một hơi.

Viết qua rồi lại viết lại, gần một tiếng sau, người đàn ông trung niên cơ bản đã nắm được tình hình bệnh tình của Tú Linh hiện giờ. Ông ta kinh hãi khi biết Tú Linh tạm thời không nhớ được gì cả.

Ban đầu ông ta cho rằng Tú Linh đang đóng kịch, nhưng ngay sau đó, ông biết mình đã hiểu lầm Tú Linh. Bác sĩ đã chứng minh, Tú Linh bị chấn thương sọ não, động chạm đến vùng trí nhớ, nên tạm thời đã quên hết tất cả.

Với tình hình thế này, không thể hỏi Tú Linh về quê quán và tên tuổi, lại càng không thể bỏ mặc Tú Linh tự sinh tự diệt. Người đàn ông trung niên đã gọi điện thông báo cho chàng thanh niên trẻ ngay lập tức.

Vũ Gia Minh đã cho người đi tìm Tú Linh ba ngày nay, nhưng mà không thấy. Hắn đã cử tất cả người thân tín của mình đi dò la khắp tất cả các con đường và khu vực xung quanh biệt thự nhà họ Đào, nhưng vẫn bặt tin. Không một ai biết hiện giờ Tú Linh đang ở đâu, cũng không ai biết lý do vì sao đột nhiên Tú Linh lại biến mất.

Bình thường Vũ Gia Minh là một con người thông minh và nhạy bén, nhưng khi đụng đến một chữ “tình” và sự việc có liên quan đến Tú Linh, hắn không còn đủ bình tĩnh và thấu đáo để suy nghĩ.

Đã ba ngày rồi, hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Điều đáng hổ thẹn là hắn đã lên giường ngủ với Đào Tuyết Viên, không chỉ bị bắt gian tại giường, hắn còn bị gia đình hai bên ép phải lấy Đào Tuyết Viên. Không cần dùng đến chất xám, chỉ cần dùng mười đầu ngón chân và ngón tay, hắn cũng biết mình đã bị Đào Tuyết Viên tính kế đưa vào tròng. Thật không ngờ Vũ Gia Minh hắn cả đời tính kế lừa người khác, chỉ vì một chút sơ sẩy, hắn đã tự biến mình thành một con mồi.

Ly rượu mà hắn đã uống tại bữa tiệc là do Đào Tuyết Viên lấy cho hắn, hắn nghi ngờ cô ta đã bỏ thứ gì đó.

Sự việc đã xảy ra rồi, bây giờ hắn có hối hận cũng không kịp. Mặc kệ hắn có phải là do cô ta tính kế đưa vào bẫy không, việc hắn bị bắt gặp ngủ cùng với cô ta là thật, hơn nữa cả hai còn trong tư thế khó coi, không mặc quần áo.

Tú Linh biến mất, không có một chút tin tức, hắn lại đang bị gia đình hai bên thúc ép nhanh chóng kết hôn với Đào Tuyết Viên, tâm trạng hắn lúc này giống như đang ngồi trên chảo nóng, hơi một chút là hắn nổi nóng, quát mắng nhân viên dưới quyền.

Trợ lý Tân mấy ngày nay không dám ngủ lúc nào, ngay cả ăn uống cũng vội vội vàng vàng. Tâm trạng của Vũ Gia Minh đang cực kì xấu. Nếu không sớm tìm ra Tú Linh, tính mạng nhỏ bé của Trợ lý Tân có nguy cơ bị rút mất một nửa.

Hoàng Long được lệnh bảo vệ Tú Linh từ xa, nhưng không làm tròn trách nhiệm, chẳng những bị Vũ Gia Minh tặng cho mấy cú đấm, bị quát vào mặt, còn bị dùng dao uy hiếp.

Là bạn của Vũ Gia Minh bao lâu nay, Hoàng Long chưa từng thấy Vũ Gia Minh kích động như hiện giờ. Hắn không chỉ đánh mất đi sự bình tĩnh, phong độ của một Tổng giám đốc, mà còn giống như một con thú đã nổi điên.

Tự mọi người dưới trướng của Vũ Gia Minh đều hiểu, Tú Linh có vị trí quan trọng trong lòng hắn nhiều như thế nào. Họ đều ngầm bảo nhau phải nhanh chóng đưa Tú Linh bình an và toàn vẹn trở về bên cạnh Vũ Gia Minh, nếu không bọn họ khó mà sống yên.

Bên này, Vũ Gia Minh ra sức đốc thúc nhân viên dưới quyền tìm bằng được Tú Linh, trong thời gian càng sớm càng tốt. Bên kia, Đào Tuyết Viên, ngầm bí mật cử người đi trước Vũ Gia Minh một bước.

Mấy nhân viên canh gác ở cổng vào buổi chiều nhà họ Đào tổ chức tiệc, tuy rằng có nhìn thấy Tú Linh chạy ra cổng trong trạng thái kích động và hoảng loạn, nhưng dưới sự uy hiếp của Đào Tuyết Viên, họ đều trả lời mấy nhân viên do Vũ Gia Minh cử tới điều tra là không nhìn thấy.

Tú Linh bị tai nạn, Đào Tuyết Viên cũng biết. Tú Linh bị mất trí nhớ, cô ta cũng đã sớm nhận được tin. Thậm chí ngay cả người đã vô tình tông vào Tú Linh là ai, cô ta cũng biết. Chỉ có điều, cô ta không hé răng nói cho Vũ Gia Minh biết, dù chỉ là một từ. Tú Linh bị thương nặng ở đầu, dẫn đến mất trí nhớ, thật hợp với ý của cô ta.

Vũ Gia Minh giờ có ba đầu, sáu tay cũng không dễ dàng gì tìm ra được Tú Linh. Một người đàn bà khi đã ghen, hơn nữa lại có tâm kế, những việc mà cô ta làm, một người bình thường tuyệt không thể tưởng tượng nổi.

Tú Linh chỉ là một cô gái ngây thơ đơn thuần, làm sao có thể đấu với cô ta. Cô ta không hại Tú Linh thân bại danh liệt và mất mạng, đã là may lắm rồi.

Chiều nay, chủ tịch Đào cho mời bố mẹ Vũ Gia Minh và hắn đến dùng cơm. Vũ Gia Minh không muốn đi, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, hắn lại đi. Thân thế của Vũ Gia Minh không giống như những đứa trẻ khác, hắn không phải là con ruột của mẹ cả, hắn là con của mẹ kế, mẹ hắn là một cô gái làng chơi. Để có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, hắn đã phải trải qua trăm cay nghìn đắng.

Tuy rằng, hắn không muốn lấy Đào Tuyết Viên, không thích bị người khác sắp xếp cuộc đời mình, nhưng một khi đã sống ở trên đời, hơn nữa muốn có được thành công, và leo lên đỉnh vinh quang, người ta bắt buộc phải học được hai chữ: “nhẫn nhịn”. Có thể bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra cách, nhưng nhất định trong nay mai, hắn sẽ lật ngược lại được bàn cờ.

……………………………….

Ba ngày nay, bệnh cảm cúm của Thư Phàm không giảm một chút nào, ngược lại còn nặng thêm. Thư Phàm nằm li bì trên giường, hết sốt nóng lại sốt lạnh, đầu đau như búa bổ, cơ thể mệt mỏi rã rời.

Thư Phàm oán hận, nghiến răng kêu kèn kẹt. Thư Phàm hận người đàn ông lạ mặt bắt nhốt mình ở đây, hận hắn bạo ngược, không hiểu lý lẽ. Nếu không phải tại hắn vô cớ bắt người, giờ này có lẽ Thư Phàm cùng Hoàng Tuấn Kiệt đã tìm được Tú Linh, và cả ba đã trở về Việt nam rồi.

Càng nghĩ Thư Phàm càng hận, càng căm tức người đàn ông lạ mặt. Quá nóng, Thư Phàm đạp chăn bông sang một bên, miệng rên rỉ thành tiếng: “Nóng quá! Khát nước quá!”

Trời chập choạng tối, ánh nắng màu vàng vọt phản chiếu vào phòng, Thư Phàm mắt mờ mịt, mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ. Nước mắt vì tủi thân đã lăn dài xuống má. Thư Phàm nhớ quê hương, nhớ bố mẹ, nhớ em gái, nhớ bạn bè và công việc quá.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Tôi ghét anh!” Thư Phàm hấp hấp mũi, sụt sịt, tủi thân vừa lau nước mắt, vừa nghiến răng mắng Hoàng Tuấn Kiệt.

“Nếu có mặt Hoàng Tuấn Kiệt ở đây, mình sẽ xông lên vừa đấm vừa đá hắn, sau khi đánh đã tay, xả hết hờn giận tích tụ mấy ngày vừa qua ra khỏi cơ thể, mình sẽ ôm chặt lấy hắn, dụi đầu vào ngực hắn, làm nũng, bắt hắn phải bồi thường.” Thư Phàm nghĩ đến sắc mặt biến hồng.

“A..a….a…! Con đang nghĩ gì thế này hả trời?” Thư Phàm ngửa cổ, tay vò đầu, miệng gào thét.

Người đàn ông lạ mặt đã đứng dựa người vào cửa được một lúc. Mọi biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt Thư Phàm, và những câu nói không đầu không đuôi của Thư Phàm đều lọt vào đáy mắt và lỗ tai của anh ta.

Con chim hải âu đang lim dim mắt, miệng thỉnh thoảng kêu “gừ gừ”, đột nhiên vỗ cánh, miệng liên tục kêu “gừ gừ gừ gừ”, như phát hiện địch nhân sắp sửa tấn công mình.

Thư Phàm giật mình, quay lại về phía sau. Phát hiện người đàn ông lạ mặt đã đứng ở sau lưng mình từ khi nào, Thư Phàm giật nảy người, la lên thất thanh: “A…a…a…! Có quỷ a!”

Âm thanh tê rống của Thư Phàm, gần như chọc thủng màng nhĩ của người đàn ông lạ mặt. Anh ta bất giác cau mày, nhướng mi nhìn Thư Phàm.

Đứng bật dậy như lò xo, nhảy từ trên giường xuống đất, Thư Phàm hùng hổ rảo bước lại gần người đàn ông lạ mặt, tai siết thành hình nắm đấm, môi mím chặt, trong mắt hai ngọn lửa bốc cao ngùn ngụn.

Đứng cách một khoảng không quá gần cũng không quá xa, Thư Phàm chỉ tay vào mũi anh ta, miệng quát to: “Tên xấu xa kia! Bao giờ thì anh mới chịu thả tôi ra hả?” Vừa dứt lời, tiếng “Hắt xì!” vang lên, đã giảm đi uy thế hùng hổ của Thư Phàm.

Thò vào trong túi quần lấy khăn giấy, Thư Phàm xì mũi, mắt phiếm hồng.

“Cô bị sốt, lên giường nghỉ ngơi đi.” Người đàn ông lạ mặt chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của Thư Phàm.

“Không cần phải đóng kịch, giả vờ tốt bụng với tôi.” Thư Phàm bĩu môi: “Anh đừng tưởng vì thế, tôi sẽ bỏ qua cho anh. Hừ! Món nợ này nhất định tôi sẽ tính gấp đôi, không, gấp mười lần với anh. Dám giam giữ tôi ở đây hả?” Tiếp theo những âm thanh: “Hắt xì! Hắt xì!” liên tục vang lên, chưa hết còn kèm theo âm thanh ho khan. Thư Phàm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuống, cơn buồn nôn và chóng mặt đột ngột kéo đến khiến Thư Phàm loạng choạng suýt ngã.

Người đàn ông lạ mặt không nghĩ nhiều, anh ta vội đỡ lấy Thư Phàm, bế Thư Phàm, đặt nằm trên giường.

Thư Phàm vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng võ cẩu cắn phập vào cánh tay anh ta. Nhai a nhai a, cách Thư Phàm cắn anh ta cũng chẳng khác một chú chó con đang gặm xương bao nhiêu.

Người đàn ông lạ mặt khẽ nhíu mày. Tuy rằng Thư Phàm cắn gần chảy máu, nhưng anh ta không kêu lên một tiếng, mà mặc Thư Phàm cắn đến lúc nào muốn buông ra thì buông.

“Choeng!” Tiếng chiếc mân bạc rơi xuống sàn nhà, tạo ra âm thanh khô khốc, khiến Thư Phàm và người đàn ông lạ mặt giật mình, đồng thời cùng quay lại nhìn. Thư Phàm lúc này mới ý thức được là mình đã cắn cánh tay người đàn ông lạ mặt kia đến rớm máu, mười dấu răng hằn in sâu trên cánh tay anh ta.

Ông Phúc lúng túng vội cúi xuống nhặt chiếc mâm bạc lên. Nhìn thấy ông chủ cùng ngồi trên giường, hơn nữa cô Thư Phàm còn cắn tay ông chủ như cẩu, khiến ông nhất thời kinh ngạc buông rơi mâm bạc xuống sàn nhà.

Thư Phàm bối rối gãi đầu, lương tâm có một chút cắn rứt. Dù rằng căm ghét người đàn ông lạ mặt này bắt nhốt mình, nhưng cắn bị thương người khác, không phải là việc nên làm.

“Đau không?” Thư Phàm chọc chọc nhẹ vào vết cắn, ấp úng hỏi.

“………………..” Người đàn ông lạ mặt không trả lời, mắt chăm chú nhìn Thư Phàm, Thư Phàm bị anh ta nhìn đến nổi cả gai ốc.

“Yên tâm! Tôi là một bác sĩ giỏi, tôi sẽ bôi thuốc và băng bó cẩn thận cho an

h. Vết cắn này sẽ nhanh chóng lành lại thôi.” Nói là làm, Thư Phàm mở hộp thuốc, thành thục bôi thuốc và dùng gạc trắng quấn quanh cánh tay anh ta.

Ông Phúc hết nhìn ông chủ lại nhìn Thư Phàm, môi ông mấp máy định nói điều gì đó, nhưng tình cảnh này, ông thấy tốt nhất mình không nên nói gì cả. Cố gắng đi không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng khép cửa, ông Phúc rời khỏi phòng, trả lại không gian riêng tư cho hai người.

Băng bó xong, Thư Phàm vỗ nhẹ vào mu bàn tay người đàn ông lạ mặt, nở một nụ cười vô ưu, nói: “Xong rồi! Anh nhớ không được đụng vào nước, nếu không sẽ để lại sẹo.”

Người đàn ông lạ mặt mỉm cười, khoe ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa của mình.

“A…” Thư Phàm đỏ mặt kêu lên, ngồi giật lùi về phía sau, tránh xa anh ta như tránh tà.

Người đàn ông lạ mặt bất giác xa xầm mặt, trừng mắt nhìn Thư Phàm. Anh ta không hài lòng khi Thư Phàm tự dưng tỏ ra xa cách với mình như thế.

“Ách…cái kia….” Thư Phàm cười hì hì, gãi đầu, gãi tai, nói: “Tôi đói bụng! Tôi muốn ăn cơm.”

“Mỹ nam a! Híc! Mình sắp bị nụ cười của anh ta làm cho tuyệt khí bỏ mạng rồi.” Thư Phàm đau khổ nghĩ thầm, khoa trương quẹt nước mắt, vỗ vỗ ngực, than thở: “Hu hu hu! Số con khổ quá!”

Người đàn ông lạ mặt khó hiểu nhìn Thư Phàm. Cô ta không phải bị sốt đến ấm đầu và đói bụng đến điên rồi chứ?

“Tôi đói bụng! Còn không mau đi lấy thức ăn cho tôi đi?” Thư Phàm hung dữ rống to, chưa hết còn rít giọng gầm lên: “Này anh! Tôi bị giam giữ ở đây không có tự do đã oan ức lắm rồi. Anh còn định bỏ đói tù nhân của mình hả?”

Người đàn ông lạ mặt nhíu mày, hai hàng lông mày đang thẳng tắp một đường vì thế gần dính vào nhau, khuôn mặt anh ta xám xịt. Lần đầu tiên trong đời, anh ta bị một cô gái hò sai như một người hầu.

Thư Phàm nước mắt tuôn như mưa, oa oa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, vẫn còn chưa đủ khiến người khác phải trợn mắt há mồm vì không dám tin, Thư Phàm còn dùng vạt áo thun của anh ta để lau nước mắt, và xì cả nước mũi.

Đến lúc Thư Phàm ngồi ăn uống no say, người đàn ông lạ mặt kia mang theo khuôn mặt đen xì vì tức giận, không có chỗ phát tiết, đi tắm rửa.

Đứng ở bên cạnh, hầu hạ Thư Phàm ăn uống, ông Phúc khóe môi co giật liên tục, nheo mắt nhìn Thư Phàm không chớp.

Buổi tối, cơn mưa rả rích, mưa mang theo hơi lạnh thổi từ biển và khu rừng vào căn phòng. Nằm co ro trên giường, rúc trong chăn ấm, Thư Phàm hết sốt nóng lại sốt lạnh. Nước mắt vì đau ốm, vì tủi thân lại lặng lẽ rơi. Nghịch ngợm và chọc ghẹo người khác, chỉ mang lại một chút niềm vui cho Thư Phàm, nhưng khi bóng đêm tràn về, khi không còn ai ở bên cạnh, Thư Phàm lại thấy cô đơn, thấy tủi thân muốn khóc.

Bị nhốt ở đây đã gần một tuần rồi. Không thể đi đâu, không thể làm việc gì khác ngoài đi quanh quẩn trong căn phòng, hơn nữa còn bị sốt liên miên, đầu óc có chút mơ hồ và nặng nề, Thư Phàm thấy thế giới xung quanh mình đang sụp đổ theo từng ngày, hy vọng vào sự giải thoát khỏi giam cầm cũng sớm bị bào mòn.

Nằm úp xấp mặt xuống gối, hai tay siết thành nắm đấm, đập mạnh xuống tấm nệm màu trắng, Thư Phàm vừa khóc vừa xả giận ra những cú đấm liên tiếp xuống giường. Thư Phàm oán hận Hoàng Tuấn Kiệt, trách hắn không sớm tìm ra mình, trách hắn vô trách nhiệm bỏ rơi mình ở sân bay, trách hắn vô năng không thể bảo vệ được một cô gái. Quẹt nước mắt, tiếng nức nở thoát ra từ cổ họng, sống mũi cay cay, Thư Phàm khóc đến sưng đỏ cả mắt.

Màn đêm buông xuống, bóng tối lan tràn khắp căn phòng, mưa rơi rả rích. Thư Phàm có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, tiếng mưa rơi lách tách trên lá cây và tiếng lõng tõng trên những vũng nước.

Mưa! Không biết mưa đã rơi bao lâu. Khi Thư Phàm tỉnh dậy, đã nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ rồi. Con chim hải âu nằm trong ổ chân, hé chiếc đầu nho nhỏ, miệng thỉnh thoảng kêu “gừ gừ”, nhờ có nó, Thư Phàm thấy bớt cô đơn, và buồn tẻ.

Ôm con chim hải âu vào lòng, kê mấy cái gối dưới lưng, mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, Thư Phàm rơi vào trầm tư. Đã lâu lắm rồi, kể từ lúc bắt đầu nhận ra niềm đam mê của mình đối với y học, Thư Phàm không còn thời gian rãnh rỗi để suy ngẫm về cuộc đời mình. Tối nay ngồi trên giường, trong một tòa lâu đài xa lạ, Thư Phàm bỗng thấy mọi thứ trở nên thật trống rỗng và vô hồn. Dòng suy nghĩ đưa Thư Phàm trở về quá khứ mấy chục năm về trước, Thư Phàm tin rằng nơi đây đã từng xảy ra rất nhiều biến cố, có rất nhiều đã chết vì giữ tòa lâu đài này. Bỗng nhiên, Thư Phàm thấy sợ, biết đâu ngay trong chính căn phòng này là mồ chôn của biết bao nhiêu con người thì sao.

Đột nhiên, trên bầu trời xẹt ngang qua một tiếng sét, ánh sáng chói lòa như xé toạc chân mây. Thư Phàm giật bắn người, buông rơi con chim hải âu, bịt chặt hai tai, mắt nhắm nghiền, miệng hét lên một tiếng thất thanh: “A…a….a…!”

Đèn điện trong phòng phụt tắt, cánh cửa sổ va đập mạnh vào bờ tường, từng âm thanh: “Phành! Phành!”, “Đoàng! Đoàng!” đập vào lỗ tai Thư Phàm, như những nhát búa. Thư Phàm co rúm cả người, run rẩy như cầy xấy, mặt tái mét vì sợ.

Ngoài cửa sổ xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt đen ngòm giống như một lỗ xoáy không lồ muốn nuốt hết tất cả mọi thứ vào bụng, hàm răng nhọn hoắc sáng bóng chìa ra, cánh tay vươn vào trong phòng như muốn chụp lấy Thư Phàm.

Tiếng hét thảm thiết của Thư Phàm liên tục vang lên, Thư Phàm hét đến khản cả khổ họng, người lắc lư muốn ngất xỉu. Quá kinh hoàng, mắt Thư Phàm trợn trừng nhìn hình bóng người đàn ông khổng lồ nhấp nhô ngoài cửa sổ. Đây là người hay là ma? Không! Đây không thể là người! Một người bình thường làm sao có thể tự treo mình ngoài cửa sổ, hơn nữa người đàn ông này còn bay qua bay lại, trông vô định như đã đạt được cảnh giới không có trọng lực.

“Cạch!” Cánh cửa được mở rộng ra một bên, tiếng giày lẹt quẹt khua trên nền gạch, ánh nếp vàng vọt chập chờn phản chiếu trong căn phòng.

“Cô Thư Phàm! Cô Thư Phàm!” Tiếng ông Phúc lọt vào tai Thư Phàm. Từ trong hỗn độn và mơ hồ, Thư Phàm kinh hoàng quay lại nhìn về phía sau.

Khuôn mặt ông Phúc được ánh nến chiếu rọi. Vào lúc Thư Phàm nhìn được nửa khuôn mặt ông Phúc trong ánh nến, Thư Phàm giật mình hoảng sợ, lấy tay chỉ, miệng lắp bắp: “Đừng…đừng lại…lại gần tôi…”

“Cô Thư Phàm!” Ông Phúc thương hại nhìn khuôn mặt tái nhợt, không có sức sống của Thư Phàm. Bị nhốt trong một tòa lâu đài cổ, xa lạ, không quen thuộc với mình, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, không đèn đóm, sấm chớp đùng đùng, thần trí bị sốt đang nửa mơ nửa tỉnh, Thư Phàm làm sao có thể không bị hù cho một trận sợ đến đứng tim.

Ông Phúc thận trọng bước lại gần Thư Phàm, hạ giọng gọi nhỏ: “Cô Thư Phàm! Cô đừng sợ, tôi là chú Phúc đây. Mọi chuyện đã ổn rồi.”

Thư Phàm lặp lại lời nói của ông Phúc, vì quá sợ ngay cả khóc Thư Phàm cũng quên. Một cô gái có tính cách kiên cường đến đâu, khi ốm đau bệnh tật, và khi bị bắt nhốt trong một tòa lâu đài cổ, cũng không thể giữ vững được tinh thần. Sỡ hãi và đa nghi vốn là căn bệnh của con người.

Bàn tay ông Phúc chìa ra, ông thăm dò biểu hiện trên khuôn mặt Thư Phàm, ông không dám động chạm vào Thư Phàm, ông sợ Thư Phàm sẽ hét ầm lên và bỏ chạy.

Bên ngoài cửa sổ, hình ảnh chơi vơi và phiêu diêu vô định của người đàn ông lạ mặt đã biến mất, Thư Phàm trừng trừng nhìn không chớp mắt. Dụi mắt mấy lần, sau khi xác định được rằng người đàn ông kia không còn tồn tại, Thư Phàm vỗ nhẹ vào ngực, trút ra một hơi thật dài.

“Cô Thư Phàm! Cô thấy trong người thế nào?” Ông Phúc hỏi, mắt chăm chú nhìn khuôn mặt tái mét vì hoảng sợ của Thư Phàm.

Môi Thư Phàm run run, tròng mắt tản mạn, thất thần hệt một kẻ mất trí, miệng lầm rầm: “Ở…ở đây có..có ma….”

“Cô muốn nói gì?” Ông Phúc vểnh tai, cố gắng lắng tai nghe. Ông muốn biết Thư Phàm đã trông thấy thứ gì, mà có vẻ sợ hãi như thế.

“Ở…ở đây có ma.” Thư Phàm thì thào lặp lại, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời bam đêm, sấm chớp, không có trăng sao, chỉ có những đám mây đen kịt, mang theo hơi nước và tia lửa điện.

“Đùng! Đoàng! Xẹt!” Ba âm thanh vang lên liên tiếp, đã phá tan đi sự yên tĩnh của đêm đen. Bầu trời liên tiếp tạo nên những vết nứt dài, ánh sáng cực đại như muốn hỏa thiêu tất cả mọi thứ dưới nhân gian. Ông Trời đang nổi giận, đang muốn con người nhận lấy hậu quả do mình đã gây ra.

Thư Phàm mơ màng nhìn, nhìn không chớp mắt, nhìn đến ngây ngẩn cả người. Ông Phúc có cảm giác linh hồn Thư Phàm đã bị người vô hình ngoài cửa sổ bắt mất.

Từ từ, hơi lạnh ngấm sâu vào cơ thể, trạng thái tinh thần hoảng loạn, đã bòn rút đi sức chịu đựng cuối cùng trong cơ thể Thư Phàm. Thư Phàm nằm lăn đùng ra giường, chân tay buông thõng, lạnh ngắt.

Ông Phúc hoảng sợ, ba chân bốn cẳng phi lại gần Thư Phàm, tay ông run run đặt lên trán Thư Phàm, miệng kinh hoàng gọi to: “Cô Thư Phàm! Cô Thư Phàm!”

“…………….” Thư Phàm mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà, không có phản ứng trước hành động lay gọi của ông Phúc. Mí mắt nặng dần, đầu Thư Phàm rất đau, bao nhiêu ý nghĩ không ngừng xâu xé lẫn nhau, Thư Phàm thấy bức bối quá, thấy cơ thể mình thật lạnh, giống như đang bị giam giữ trong một hầm băng, quanh năm không có ánh nắng của mặt trời. Lạnh quá! Cái lạnh đang ngấm đến tận xương tủy.

“Tình hình của cô ấy thế nào rồi?” Từ trong bóng tối, một người đàn ông cao gần 1m8, mặc toàn đồ đen, bước ra. Ánh sáng tỏa ra từ cây nến trên bàn không đủ chiếu sáng cả thân thể to lớn của anh ta.

“Ông…ông chủ …..” Ông Phúc run giọng: “Cô Thư Phàm sợ quá đã ngất đi rồi. Nhiệt độ trong cơ thể của cô ấy rất lạnh.”

Người đàn ông lạ mắt rảo bước lại gần Thư Phàm, bước chân của anh ta rất dài, đôi mắt đen sâu tựa bóng đêm vừa xẹt ra hai tia sáng rực như ngọn đuốc nhỏ trong đêm đông, rồi nhanh chóng biến mất.

Ngồi xuống mép giường, bàn tay nam tính với những ngón tay mảnh khảnh, thon dài chạm nhẹ vào gò mà mịn màng vì lạnh đã chuyển sang tái nhợt của Thư Phàm.

“Mang thêm chăn cho cô ấy đắp, cầm theo cả hộp thuốc trong tủ nữa.” Kéo chăn đắp kín người Thư Phàm, người đàn ông lạ mặt lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng, thưa ông chủ.” Ông Phúc cầm theo cây nến, xoay người, gấp gáp đi ra

khỏi phòng.

Thư Phàm nằm im không nhúc nhích. Mặc dù nghe hiểu hai người đàn ông đang nói gì với nhau, nhưng không có cách nào mở mắt ra để nhìn, và không thể mở miệng để nói chuyện. Thư Phàm đang rất bức bối và khó chịu, đang muốn ai đó ôm mình, muốn được sưởi ấm.

Bàn tay anh ta thật ấp ám, sự động chạm của anh ta trên trán khiến cơ thể căng cứng như bị đông thành đá của Thư Phàm thả lỏng dần dần.

Trong bóng tối, đôi mắt người đàn ông lạ mặt thật sáng. Anh ta nhìn Thư Phàm bằng đôi mắt thật lạ, đôi mắt mang theo sự quan tâm, săn sóc và lo lắng. Bàn tay anh ta lướt nhẹ khắp khuôn mặt Thư Phàm, đến khi chạm vào đôi môi khô khốc vì sốt, ngón tay anh ta run lên nhè nhẹ, hơi lạnh và ẩm ướt của cơn mưa khiến anh ta thấy cũng có một chút lạnh.

Ông Phúc nhanh chóng quay lại phòng, trên tay ôm một chiếc chăn bằng tơ tằm màu xám hảo hạng, dưới cổ tay khệ nệ cầm một hộp thuốc khá nặng. Vì vừa phải ôm chăn, cầm hộp thuốc, vừa phải cầm cây nến cách xa tấm chăn bông để tránh hỏa hoạn, ông Phúc đi khá là chật vật.

Người đàn ông lạ mặt đón lấy chiếc chăn làm bằng tơ tằm trên tay ông Phúc, anh ta nhẹ nhàng phủ lên tấm chăn bông màu trắng phía dưới. Thư Phàm đang bị sốt lạnh, nên cần được sưởi ấm. Cảm giác ấm áp từ hai chiếc chăn mang lại, Thư Phàm không còn thấy rét như ban đầu nữa, đồng thời cảm giác ấm áp do tình người mang lại đang lan tỏa vào tim.

Thư Phàm nghe được tiếng mở khóa loạch xoạch phát ra từ hộp thuốc cứu thương, mùi thuốc đông y hòa lẫn mùi thuốc tây xông vào mũi, khiến mũi Thư Phàm xun lại. Mặc dù là một bác sĩ, nhưng Thư Phàm rất ghét uống thuốc.

“Mang cốc nước lại đây!” Sau khi lấy đủ liều thuốc cần dùng, người đàn ông lạ mặt bảo ông Phúc đứng ở bên cạnh.

Ông Phúc tiến đến chiếc bàn kê giữa nhà, thành thạo rót một ly nước lọc, mang đến cho người đàn ông lạ mặt.

Đặt cốc nước lọc trên mặt bàn gỗ kê gần đầu giường, vỗ nhẹ vào má Thư Phàm, người đàn ông lạ mặt nhẹ nhàng nói: “Này! Này!”

Thư Phàm nhăn mặt nhíu mày, không thích bị người khác gọi là “Này”. “Hừ! Tên xấu xa và ngu ngốc này! Người ta có tên, có tuổi đàng hoàng, sao không chịu gọi, cứ này này mãi, ai mà biết anh đang gọi ai.” Thư Phàm bực bội nghĩ thầm, đầu vẫn còn choáng váng vì đau.

“Này! Này!” Âm thanh phiền nhiễu lại vang bên tai. Thư Phàm rất muốn mở mắt, mắng con muỗi đang vo ve bên tai mình một trận, nhưng không có sức lực nên đành chịu.

“Này! Này!” Người đàn ông lạ mặt kiên nhẫn gọi, tay anh ta vẫn vỗ nhẹ vào má Thư Phàm, lực đạo vừa đủ, giống như mát xa, hoàn toàn không gây ra đau đớn cho Thư Phàm.

“Ông chủ! Cô Thư Phàm chắc không tỉnh lại được đâu.” Ông Phúc thở dài, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhằm nghiền của Thư Phàm.

Người đàn ông lạ mặt nhìn số thuốc trong tay trái, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thư Phàm. Anh ta biết Thư Phàm hiện giờ không chỉ bị sốt lạnh, ngay cả tinh thần cũng bị ảnh hưởng, nếu không uống thuốc sẽ không thể khỏi được bệnh.

“Ông lui ra đi! Khi nào có việc cần, tôi sẽ gọi ông sau.” Không quay lại nhìn ông Phúc, người đàn ông lạ mặt phân phó.

Ông Phúc nghi hoặc, lén nhìn người đàn ông lạ mặt. Ông vốn định nói điều gì đó, nhưng sợ sẽ khiến ông chủ nổi giận, cuối cùng ông vâng mệnh nói: “Vâng.”

Ông Phúc rút lui trong im lặng, cố gắng đi không gây ra tiếng động.

“Cạch!” Khi cánh cửa phòng được khép lại, người đàn ông lạ mặt quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Thư Phàm.

“Này! Này!” Anh ta tiếp tục gọi. Thư Phàm tức muốn điên lên, rất muốn bật dậy đập cho anh ta một trận. “Đồ điên! Có im đi để cho người ta ngủ không hả?” Tuy nhiên những câu bực bội ấy, Thư Phàm chỉ nói thầm trong đầu mà thôi. Hiện giờ Thư Phàm cũng không biết mình đang tỉnh hay là đang mơ nữa. Có lẽ mình vẫn đang nằm chiêm bao, Thư Phàm nghĩ thầm, cố gắng điều hòa hơi thở, đi vào giấc ngủ sâu.

Bỗng dưng, Thư Phàm thấy một bàn tay vòng dưới gáy. Thư Phàm muốn giãy dụa, nhưng chân tay vô lực, đành nằm im chờ xem người đàn ông lạ mặt này định làm gì mình.

Mặt người đàn ông lạ mặt cúi gần sát mặt Thư Phàm. Thư Phàm có thể ngửi được mùi xà phòng tắm, mùi nước kem cạo dâu, mùi dầu gội đầu và trời ạ, Thư Phàm còn gửi được mùi hương nam tính toát ra từ cơ thể của anh ta. Thoáng chốc, mặt Thư Phàm thay đổi màu liên tục, mí mắt vùng vẫy muốn mở ra, cố áp chế cơn buồn ngủ và mệt mỏi trong người.

Khi thấy miệng mình tự dưng bị người đàn ông lạ mặt thô lỗ bóp thành cái phễu, mùi thuốc tây xộc vào tận mũi, lan tràn xuống cổ họng, tiếp theo dòng nước ấm tràn đầy miệng, Thư Phàm ho sặc sụa, giờ có muốn ngủ an ổn cũng không thể ngủ yên được nữa.

Thư Phàm căm phẫn mở to mắt, vuốt cổ, cố gắng nuốt trôi hết tất cả số thuốc đang mắc trong cổ họng xuống. Người đàn ông lạ mặt giật mình, vẻ mặt bối rối và hoảng hốt, anh ta vội vỗ nhẹ vào lưng Thư Phàm cho thuận khí, giúp Thư Phàm uống nốt số nước trong ly để dễ dàng nuốt trôi thứ thuốc đắng ngòm kia xuống dạ dày.

Ho khan một núc, nước mắt nước mũi cũng chảy ra, mắt nổ đom đóm. Thư Phàm thật muốn hét ầm lên, muốn dùng dao rạch năm, sáu nhát trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông lạ mặt.

“Cô thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Người đàn ông lạ mặt lo lắng hỏi Thư Phàm, đôi mắt đen sâu như bóng đêm của anh ta đang cẩn thận dò xét từng biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt Thư Phàm.

“Biến đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Thư Phàm tức điên người. Những thứ được gọi là đạo lý, hay tình người gì gì đó, đều bị quăng sang một bên, lúc này Thư Phàm chỉ muốn đánh người, muốn la hét cho hả giận.

“Cô nghỉ ngơi đi! Ban đêm có chút lạnh, cô nhớ đừng đạp bỏ chăn.” Người đàn ông lạ mặt không trách mắng Thư Phàm, anh ta nhẹ giọng dặn dò.

“Không cần anh phải quan tâm.” Thư Phàm bĩu môi, nằm vật xuống giường, kéo chăn kín đầu.

Người đàn ông lạ mặt nhìn Thư Phàm, anh ta ngồi bất động trên mép giường, nửa muốn bỏ đi nửa lại thấy không nỡ. Dù rằng Thư Phàm chỉ là một cô tù nhân bé nhỏ, nhưng khi ốm đau cũng cần có ai đó ở bên cạnh chăm sóc và chiếu cố.

Ngấm thuốc, chẳng mấy chốc, Thư Phàm chìm vào giấc ngủ sâu. Người đàn ông lạ mặt kéo chăn xuống ngang cổ Thư Phàm, để tránh Thư Phàm có thể bị nghẹt thở. Tay anh ta run run vuốt nhẹ mấy sợi tóc tơ màu đen lòa xòa trước trán của Thư Phàm, ánh mắt anh ta thật sâu, thật thâm thúy, khóe môi anh ta nhếch lên. Trong bóng đêm, nụ cười, cùng khuôn mặt mặt thâm trầm của anh ta, khiến bóng đêm càng thêm dày.
Bình Luận (0)
Comment