Bạn Trai Xấu Xa

Chương 39

Mặc dù cả đêm hôm qua gần như chỉ chợp mắt được một lúc, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn dậy từ lúc mặt trời vẫn còn chưa lên. Trong ánh sáng lờ mờ, lớp sương dày đặc bám trên từng ngọn cây, cánh lá, Hoàng Tuấn Kiệt vén cửa lều bước ra ngoài.

Đứng thẳng, mắt dõi về phương trời xa thẳm, hít một hơi thật dài, hắn cố hít lấy không khí trong lành của đất mẹ, của cây rừng, mà đã lâu rồi hắn chưa được tận hưởng, chưa có phút giây nào được trải qua. Một đứa trẻ lớn lên từ đáy vực của xã hội như hắn mà nói, cuộc sống không có lúc nào là bình yêu sóng lặng, hết đợt sóng dữ này đến đợt sóng dữ khác. Đối với vận mệnh không may của mình, Hoàng Tuấn Kiệt hắn chỉ có thể mỉm cười để đối diện với tất cả.

Hắn không có lựa chọn nào khác, cũng không thể chọn ai sinh ra mình. Dù hắn sinh ra không được bố hắn thừa nhận, mẹ cả hắn thương, nhưng mà có hề gì, hắn vẫn tự hào về xuất thân của mình, vẫn yêu dòng máu của mẹ hắn chảy trong cơ thể mình.

Giẵm lên lá cây rừng, lên những thanh gỗ mục, Hoàng Tuấn Kiệt thong thả cất bước, đi dạo xung quanh gần khu vực dựng lều. Hắn muốn tự mình trải nghiệm cuộc sống trong rừng. Hắn biết chuyến đi lần này, chẳng những hắn bị phe bên kia giết chết, mà ngay cả phe bên hắn cũng muốn lợi dụng cơ hội có một không hai này để triệt tiêu hắn.

Trên môi Hoàng Tuấn Kiệt xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Hắn không sợ chết, chưa bao giờ sợ, cũng không bao giờ sợ. Vào giờ phút này, hắn chỉ có một mong ước duy nhất là có thể mau chóng tìm được Thư Phàm, đưa được Thư Phàm bình an trở về nhà, dù sau đó hắn có phải chết đi, hắn cũng tuyệt không hối hận. Số mạng của hắn đã định sẵn rồi, hắn không muốn liên lụy đến Thư Phàm thêm nữa.

Mặc dù phải giao lại người con gái mà mình yêu tha thiết, ngay cả tính mạng cũng không cần cho người khác, sẽ khiến hắn đau khổ đến phát điên. Nhưng đó cũng là việc làm duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra vào lúc này. Hắn đã tự dằn vặt mình rất nhiều, cũng trách mình ngu dại khi chưa làm gì cả, đã tự nhận thua và bỏ cuộc. Nhưng nếu có thể mang lại hạnh phúc, nụ cười và cuộc sống an toàn cho Thư Phàm, hắn nguyện hi sinh và nguyện làm tất cả.

Đang đi, Hoàng Tuấn Kiệt dừng lại, tay hắn run run sờ lên trái tim mình, khóe môi hắn ẩn hiện nụ cười nhàn nhạn, từ trong đáy mắt hắn lóe lên những tia nhìn đau thương và mất mát. Năm hắn gần 10 tuổi, hắn mất đi người mẹ mà hắn yêu thương nhất.

Kể từ đó, hắn đã không còn tin vào tình yêu nữa, cũng không dám mở rộng lòng mình để chào đón bất cứ ai. Hắn sợ sẽ phải chịu cảnh mất mát và đau thương thêm một lần nữa. Nhưng khi gặp được Thư Phàm, trái tim hắn vì không tự chủ được đã mở rộng ra, đã để cho Thư Phàm tự do bước vào trong.

Tiếng bước chân đằng sau tạo nên những âm thanh nghe sào sạo, hòa lẫn tiếng cành cây gãy, khiến Hoàng T

uấn Kiệt thoát khỏi dòng suy tưởng. Theo phản xạ, hắn quay lại nhìn, đồng thời cơ thể hắn căng cứng, như sắp gặp phải đại địch.

“Cậu chủ!” Người vệ sĩ tên Dương cũng giật mình khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Tuấn Kiệt.

“…………”Hoàng Tuấn Kiệt im lặng, đánh giá người thanh niên trước mặt. Dương – tên người vệ sĩ đi cùng Hoàng Tuấn Kiệt năm nay hơn 20 tuổi, là vệ sĩ mới do ông Gia Huy – bố hắn cử theo bảo vệ hắn. Cậu ta có vóc dáng dong dỏng cao, ăn mặc gọn gàng, lịch sự, khuôn mặt dễ nhìn, nước da hơi ngăm đen. Nhìn tổng thể, cậu ta tạo không khí thân thiện và thoải mái khi nói chuyện và tiếp xúc gần gũi.

“Cậu chủ! Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Thấy Hoàng Tuấn Kiệt chỉ nhìn mình, mà không chịu lên tiếng nói gì. Dương đánh bạo nhắc nhở.

Hoàng Tuấn Kiệt gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Hắn thỏng thả bước đi đằng trước, Dương nối tiếp đi đằng sau lưng.

Bữa sáng cải thiện hơn bữa tối hôm qua. Sáng nay bốn người đàn ông ăn thịt đóng hộp, uống chút nước khoáng và ăn bánh mỳ.

Hoàng Tuấn Kiệt ăn rất ít, vừa ăn hắn vừa nghĩ ngợi. Trong đầu hắn lúc nào tràn ngập hình bóng của Thư Phàm. Chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt Thư Phàm sẽ lấn át hết tất cả suy nghĩ và kí ức trong đầu hắn. Tình yêu mà hắn dành cho Thư Phàm càng ngày càng sâu đậm, đồng thời nỗi nhớ cũng càng ngày càng tăng lên, khát khao trong lòng hắn vì thế cũng mãnh liệt tăng cao. Cảm xúc trong lòng hắn đã đi đến giai đoạn mất kiểm soát, ngay cả suy nghĩ của hắn cũng thế.

Ăn xong, bốn người đàn ông thu dọn lều trại, đút gọn vào ba lô, tiếp tục lên đường. Bốn người vừa đi vừa đề phòng nguy hiểm rình rập tứ phía, vừa quan sát dấu hiệu trên đường đi, hằng mong phát hiện ra manh mối nào đó.

Tìm kiếm một người bị lạc trong rừng, không hề dễ dàng như tìm kiếm một người bị lạc trong một thành phố lớn. Trong rừng không có phương tiện liên lạc,không biết cách nào để tìm thấy nhau. Không giống như ở trong thành phố, còn có thể dùng truyền hình, báo chí, internet và công an.

Hoàng Tuấn Kiệt đi tìm Thư Phàm bằng niềm tin và hy vọng, bằng tấm lòng chân chính của mình. Dù cơ hội chỉ có một trên phần một tỉ, hắn cũng không muốn bỏ qua, mà phải đi tìm bằng được. Tính mạng của hắn có thể bị mất, còn tính mạng của Thư Phàm thì vĩnh viễn không được phép nói không.

Một người trong số ba người đàn ông đi cùng Hoàng Tuấn Kiệt, mắt vừa nhìn vào tấm bản đồ, vừa quan sát xung quanh, vừa hỏi hắn: “Cậu chủ! Chúng ta tiếp tục đi theo hướng tây chứ, hay là chúng ta nên đổi hướng đi?”

“………….” Hoàng Tuấn Kiệt quan sát tứ phía. Đi tìm Thư Phàm được gần một ngày, ngoại trừ đống tro tàn ngoài bờ biển, thì hắn không còn phát hiện bất cứ manh mối nào nữa. Hắn thật lòng rất muốn tìm thấy một thứ gì đó, nhưng đành lực bất tòng tâm. Cuối cùng, không còn cách nào khác, cố nén tiếng thở dài mệt mỏi và thất vọng, hắn nói: “Chúng ta tiếp tục tìm theo hướng tây.”

“Vâng, thưa cậu chủ.” Người vệ sĩ lúc nãy, đút tấm bản đồ vào túi quần, cùng Hoàng Tuấn Kiệt và hai người bạn đồng hành đi chếch về hướng tây.

Ba người đi theo bảo vệ Hoàng Tuấn Kiệt có thể nhìn sắc mặt u ám và buồn khổ của Hoàng Tuấn Kiệt, để đoán tâm sự nặng nề trong lòng hắn. Ai cũng hiểu Bạch Thư Phàm quan trọng với hắn nhiều như thế nào. Nếu không quan trọng, hắn sẽ không bất chấp tính mạng của mình để đi tìm Thư Phàm bằng được, hơn nữa cơ hội để tìm thấy Thư Phàm là rất mong manh, sợ rằng cả hai vĩnh viễn của không thể tìm thấy nhau. Vì lúc đó, một người đang sống, một người đã chết, làm sao có thể chạm vào nhau.

……………….

Trong khi Hoàng Tuấn Kiệt và ba người đàn ông đi tìm Trác Phi Dương và Thư Phàm theo hướng tây, cả hai lại chạy loạn xạ trong rừng. Hai người bọn họ đang chạy trốn bọn sát thủ, đồng thời không có la bàn cũng chẳng có bản đồ, nên chỉ chạy theo bản năng, và chạy theo sự định hướng của con chim hải âu. Mong ước duy nhất của họ lúc này là có thể giữ gìn được mạng sống của mình, họ đâu còn tâm trí để quan tâm đến việc mình bị lạc đường hay không.

Thư Phàm và Trác Phi Dương chạy đến một thác nước rất lớn nằm giữa khu rừng.

Lần đầu tiên trong đời, Thư Phàm mới nhìn thấy một thác nước lớn, hùng vĩ và đẹp như thế. Thác nước chẳng những cao chót vót, dòng nước chảy siết, mà còn tạo ra những dòng xoáy khổng lồ. Nếu bị rơi vào giữa dòng chảy, không cần phải nghĩ nhiều cũng biết không thể qua khỏi.

Hơn một tuần nay, lúc nào cũng phải chạy trốn bọn sát thủ, trải qua bao nhiêu phen đối diện với cái chết gần trong gang tấc, cả tinh thần và thể xác của Thư Phàm và Trác Phi Dương đã ở trong tình trạng cực hạn. Họ sớm đã không còn chịu nổi nữa rồi. Ăn đói, mặc rách, sức khỏe của cả hai yếu dần đi, da dẻ tái nhợt và hơi xanh xao do không có ánh nắng mặt trời.

Thư Phàm ngẩn người nhìn thác nước. Tạm quên đi những nỗi lo âu và phiền muộn trong lòng, Thư Phàm chạy lại gần dòng suối, vốc nước rửa mặt. Tay vẫy vẫy, miệng vui vẻ gọi Trác Phi Dương: “Lại đây! Lại đây! Nước mát lắm.”

Trác Phi Dương mỉm cười, bước lại gần chỗ Thư Phàm đang đứng. Nếu cả hai không phải đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hắn muốn cùng Thư Phàm cắm trại ở đây, cùng nhau ngắm cảnh và trải qua những giờ phút vui vẻ, tràn đầy tiếng cười. Nhưng thật đáng tiếc, hắn và Thư Phàm vốn không có lúc nào được sống yên, cả hai đang phải vật lộn với cuộc sống không may của mình. Chỉ cần một chút sơ sẩy, và mất cảnh giác, tính mạng của cả hai có thể mất bất cứ lúc nào.

Thư Phàm lội hẳn xuống nước. Khi phát hiện trong suối có những con cá đầy đủ sắc màu, trông thật đẹp mắt, đang tung tăng bơi lội trước mặt, không thể tự chủ được Thư Phàm đã vui đùa, tay chộp bắt hết con cá này đến con cá kia.

Trác Phi Dương dung túng để Thư Phàm vui đùa, tạm quên đi những nỗi lo lắng và phiền muộn trong lòng. Hắn hiểu giờ phút vui vẻ này không thể kéo dài được lâu, vì chỉ lúc nữa thôi, cả hai phải cùng nhau chạy trốn. Lưu lại một chỗ quá lâu, sẽ để lộ ra sơ hở và sẽ sớm bị bọn sát thủ đuổi kịp từ phía sau.

Bỗng từ trên cao, con chim hải âu kêu lên những tiếng chói tai. Âm thanh này quen thuộc đến nỗi, cả Trác Phi Dương và Thư Phàm đều hiểu rằng bọn sát thủ đã gần đuổi đến nơi rồi.

Quăng trả bọn cá xuống nước, Thư Phàm cuống quýt lội lên bờ. Trác Phi Dương nắm chặt lấy tay Thư Phàm, lôi Thư Phàm chạy theo mình. Mới có gần một ngày, bọn sát thủ đã theo kịp được đến đây, chứng tỏ khả năng truy tìm dấu vết của bọn chúng rất cao.

Thư Phàm và Trác Phi Dương chạy đi, cả hai chạy lên đến đỉnh của ngọn thác. Phía sau gần mười tên sát thủ, lăm lăm súng trong tay, mắt sắc bén và hung dữ như chim ưng, vừa đuổi theo vừa bóp cò. Những tiếng “đùng”, “đoàng” làm náo loạn cả khu rừng, Hoàng Tuấn Kiệt và ba người đàn ông đi cách gần hơn chục cây số cũng nghe thấy.

Hoàng Tuấn Kiệt và ba người đàn ông đứng khựng lại, tai chăm chú lắng nghe. Trái tim Hoàng Tuấn Kiệt gần như ngừng đập, các cơ quan trong cơ thể hắn căng cứng. Hắn hiểu tiếng súng kia vì sao lại có. Chắc chắc là bọn sát thủ đang bắn cảnh cáo Thư Phàm và Trác Phi Dương, hoặc có thể bọn chúng đang giết chết lẫn nhau.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Hoàng Tuấn Kiệt băng mình chạy đi, chạy theo tiếng súng. Ba người đàn ông xốc gọn ba lô chạy theo phía sau Hoàng Tuấn Kiệt.

Những tiếng “đùng”, “đoàng” liên tiếp vang lên, đã dẫn đường cho Hoàng Tuấn Kiệt và ba người đàn ông phía sau. Dù họ cách xa Thư Phàm và Trác Phi Dương một đoạn khá xa, nhưng họ vẫn không muốn bỏ cuộc. Cả bốn người phóng hết tốc lực chạy đi, bất chấp gai rừng và cây dại.

Tiếng súng sượt qua vai và tóc Thư Phàm, tạo nên những âm thanh vèo vèo nghe thật ghê rợn. Thư Phàm mặc dù sợ muốn chết, chân tay luống cuống muốn ngã nhào, nhưng vẫn kiên cường, cắn chặt môi, cố gắng không bật ra tiếng hét nào, cố gắng chạy theo Trác Phi Dương.

Đất dưới chân Thư Phàm và Trác Phi Dương bị cày lên bởi những viên đạn cắm sâu vào lòng đất, tạo nên những âm thanh phành phạch. Nghe thấy tiếng xé gió, Trác Phi Dương linh hoạt kéo Thư Phàm ngã xuống đất, lăn vào một bụi dậm, tránh được một viên đạn gần trong gang tấc. Chị nghe “Phạch” và “đoàng” một tiếng, viên đạn khiến cục đá nhỏ vỡ ra làm đôi.

Thư Phàm nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, mắt kinh hoàng nhìn viên đá đã tan thành mảnh vụn nằm dưới chân, cách xa mình gần một mét. Tưởng tượng viên đá kia chính là thân thể mình, cả người Thư Phàm bất giác run lên.

Trác Phi Dương mắt bình tĩnh quan sát bốn phía, tay nắm chặt lấy tay Thư Phàm, run giọng bảo Thư Phàm: “Đừng sợ! Bọn chúng sẽ không sớm tìm được ra chỗ ẩn nấp của chúng ta đâu.”

Thư Phàm để ý thấy nơi ẩn nấp của hai người là một hòn giả sơn, nằm gầm dưới lòng đất, bên trên là thác nước. Thấy yên tâm phần nào, cơ thể căng cứng của Thư Phàm thả lỏng dần dần. Thư Phàm và Trác Phi Dương có thể nghe được tiếng tim đập thình thình trong lồng ngực của nhau. Cả hai đều sợ hãi quá độ. Lúc nãy, chỉ một chút nữa thôi, một trong hai người đã trúng đạn rồi.

Gần mười tên đàn ông không bỏ cuộc sớm như thế, chúng lùng xục và xả đạn lung tung, miệng quát tháo ầm ĩ. Bọn chúng đều biết Thư Phàm và Trác Phi Dương đều không có vũ khí tự vệ, nếu lần trước không được bọn thú trong rừng giúp sức, Trác Phi Dương và Thư Phàm đã sớm bị bọn chúng bắn chết.

Con chim hải âu sau khi kêu lên những âm thanh chói tai, nó nhanh chóng bay đi.

Thư Phàm hồi hộp lắng nghe tiếng bước chân và tiếng súng của bọn sát thủ. Nghe thấy bọn chúng đang đi dần về phía mình và Trác Phi Dương đang trốn, trái tim Thư Phàm đóng băng cả lại. Thư Phàm ôm chặt lấy người Trác Phi Dương, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Thư Phàm không muốn mình và Trác Phi Dương phải chết ở đây, không muốn cả hai trở thành cô hồn dạ quỷ, không được cúng bái, không người nào biết mình chết ở đâu. Không! Ngàn vạn lần Thư Phàm không muốn như thế.

Trác Phi Dương run run ôm lấy Thư Phàm. Cảm nhận được sự sợ hãi của Thư Phàm, hắn rất muốn lên tiếng trấn an và động viên Thư Phàm. Nhưng hắn không dám, chỉ cần hắn lên tiếng cả hai sẽ nhanh chóng bị bọn sát thủ phát hiện ra chỗ ẩn nấp, sẽ sớm bị bắn đạn liên tiếp vào người.

Con chim hải âu bay về phía Ho

àng Tuấn Kiệt và ba người đàn ông. Mặc dù nó chưa từng gặp Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng linh cảm của một con vật tinh khôn và thông minh, đã nói cho nó biết Hoàng Tuấn Kiệt là người tốt, là người đang đi tìm Thư Phàm, và chỉ có mình Hoàng Tuấn Kiệt mới có thể cứu cô chủ của nó thoát khỏi hiểm cảnh.

Con chim hải âu đầu tiên bay là là trên đỉnh đầu Hoàng Tuấn Kiệt. Vì e sợ những hòng súng đen ngòm trong tay Hoàng Tuấn Kiệt và ba người đàn ông, nên nó không dám tiếp cận gần gũi, mà bay cách một khoảng khá xa ở trên đỉnh đầu.

Hoàng Tuấn Kiệt ban đầu cũng không chú ý đến tiếng kêu kì lạ của con chim hải âu. Nhưng sau khi chạy được một đoạn đường khá xa, mà nó vẫn cứ đi theo, Hoàng Tuấn Kiệt bắt đầu chú ý đến nó.

Hoàng Tuấn Kiệt để ý, nếu hắn đi chệch khỏi hướng nam, con chim hải âu sẽ kêu lên những tiếng chói tai. Nhưng nếu hắn chuyển sang đi theo hướng nam, con chim sẽ kêu “gừ gừ”, vừa bay vừa có ý chờ đợi hắn trên cành cây, cách hắn một khoảng không gần cũng không xa, đủ để lọt vào tầm mắt của hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt ngơ ngác nhìn. Hắn cảm thấy kì lạ, rất kì lạ. Từ kì lạ chuyển sang quỷ dị. Con chim này giống hệt một người bạn thân thiết, thuộc phương hướng, muốn dẫn dắt hắn đến chỗ của Thư Phàm.

Để kiểm chứng phán đoán của mình, Hoàng Tuấn Kiệt dừng lại, ngước mắt nhìn con chim hải âu. Ba người đàn ông đang hăm hở chạy, thấy hắn đột ngột dừng lại, cũng dừng lại theo, đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đều cảm thấy khó hiểu, không biết Hoàng Tuấn Kiệt định làm gì tiếp theo.

Hoàng Tuấn Kiệt nhìn chăm chú vào con chim hải âu. Con chim hải âu mở tròn tròng mắt đen láy nhìn hắn. Cả hai giữ im lặng, trầm mặc như thế một lúc lâu, như thể đang thăm dò trong đầu đối phương, đang suy tính điều gì.

Ba người đàn ông ngơ ngác hết nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, lại nhìn con chim hải âu. Bọn họ càng lúc càng thấy hồ đồ, càng không hiểu gì cả.

“Mày biết chỗ của Thư Phàm và Trác Phi Dương?” Khi lời nói phát ra khỏi miệng, Hoàng Tuấn Kiệt hận không thể cắt đứt đầu lưỡi mình. Đây là câu hỏi ngu ngốc nhất, mà hắn từng mở miệng hỏi. Hắn không ngờ có ngày hắn lẩn thẩn đến mức đi hỏi một con chim hải âu, chuyên sống gần bờ biển.

Đang lúc hắn lắc đầu, tự cười chế giễu chính bản thân mình, con chim hải âu bay vù đậu trên vai hắn, cọ cọ đầu vào má hắn, miệng kêu “gừ gừ”.

Hình ảnh thân thiết này, khiến cho ba người đàn ông đi theo cùng Hoàng Tuấn Kiệt há hốc mồm, mắt trợn tròn nhìn con chim hải âu không chớp. Riêng Hoàng Tuấn Kiệt đông cứng cả người. Hắn thấy chuyện này không có thật. Từ bao giờ hắn trở thành một người thu hút động vật, và có khả năng giao tiếp với chúng?

Con chim hải âu sau khi thể hiện tình cảm của mình với Hoàng Tuấn Kiệt. Ngau sau đó, nó dùng mỏ quắp vào tóc Hoàng Tuấn Kiệt, giật giật liên tiếp mấy cái như muốn nói: mau chạy theo nó.

Hoàng Tuấn Kiệt mặc dù không hiểu gì cả, nhưng tin vào linh tính của mình. Hắn ra hiệu cho ba người vệ sĩ chạy theo hướng bay của con chim hải âu.

Ba người đàn ông kia, vừa chạy theo Hoàng Tuấn Kiệt và con chim hải âu, vừa gãi đầu gãi tai. Quả thật, con chim hải âu và Hoàng Tuấn Kiệt đã khiến cho họ trở thành những kẻ hồ đồ mất rồi.

……………….

Tiếng súng đạn không ngừng vang lên. Chẳng mấy chốc chỗ ẩn núp của Trác Phi Dương và Thư Phàm không còn an toàn nữa. Bọn sát thủ đã phát hiện ra chỗ lẩn trốn của hai người.

Một phát súng bắn ngay tại cửa hòn giả sơn, dọa cho Thư Phàm và Trác Phi Dương một trận kinh hách. Não bộ và thần kinh của cả hai căng thẳng như dây đàn. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Họ hiểu lần này, không còn ai có thể cứu được mình nữa. Đây đã là con đường tuyệt lộ rồi. Cách duy nhất ra khỏi đây, là phải nhảy xuống thác nước. Nhưng thác nước chảy ầm ầm, sâu và rộng, hơn nữa còn có xoáy nước khổng lồ, làm sao thoát khỏi cửa tử.

Thư Phàm và Trác Phi Dương cười khổ. Họ không muốn chết, nhưng năm lần, bảy lượt ông Trời ép họ phải đối diện với cái chết. Nhảy xuống thác nước liệu có sống được không? Thư Phàm và Trác Phi Dương không biết, cũng không muốn thử. Sinh mạng ai mà chẳng quý, chẳng muốn sống thật lâu. Họ dù là kẻ không sợ chết, cũng không muốn chết một cách lãng nhách thế này.

Thư Phàm nắm chặt lấy tay Trác Phi Dương. Đến cuối cùng, nước mắt của Thư Phàm cũng không còn chảy ra nữa. Thư Phàm không muốn rơi lệ, cũng không muốn Trác Phi Dương thương tâm vì mình. Chết thì chết, chết thì có gì mà sợ.

Tự an ủi, tự động viên chính mình. Thư Phàm nhoẻn miệng cười, môi mấp máy: “Trác Phi Dương! Chúng ta chuẩn bị tinh thần chạy ra khỏi đây. Tôi không muốn trở thành một con thỏ bị dồn vào hang cho người khác bắt nhốt.”

Trác Phi Dương nhìn thật sâu vào mắt Thư Phàm, trên khóe môi hắn cũng xuất hiện một nụ cười không có ưu tư, cũng không có sầu thảm, mà chỉ có nhàn nhạt cùng vô ưu: “Tôi đi với cô. Chết thì chúng ta cùng chết với nhau.”

Thư Phàm quẹt lệ trên má, vừa gật đầu vừa mỉm cười với Trác Phi Dương. Năm ngón tay đan xen vào nhau, nhịp tim trong lồng ngực cùng đập, hơi thở cùng hòa quyện. Đến lúc này, họ cũng không còn gì để tiếc nuối, cũng không còn gì để lo sợ nữa.

“Đoàng!”, “Đùng!” Cửa hòn giả sơn bị phá nát. Trác Phi Dương và Thư Phàm đã cầm cự được gần một tiếng. Họ không còn chịu đựng hơn được nữa. Tiếng súng, tiếng đất đá va chạm vào nhau khiến đầu óc của cả hai giống như một chiếc lư hương đang đập boong boong bên trong chiếc chuông bằng đồng.

“Ầm!”, “Đoàng!” Tiếng đất đá đổ xập. Lợi dụng cơ hội bọn sát thủ đang phân tâm, và không nhìn rõ được phương hướng, Trác Phi Dương lôi Thư Phàm chạy đi.

“Phành phạch!” Tiếng súng cày đất, bắn liên tiếp dưới chân Trác Phi Dương và Thư Phàm.

Thư Phàm hấp tấp chạy theo Trác Phi Dương, chân nọ đá chân kia, xuýt vấp ngã mấy lần. Cũng may, lần nào cũng được Trác Phi Dương dựng dậy, nên không có việc gì. Có điều số phận của họ không may mắn như thế, cả hai bị gần mười tên sát thủ bao vây vào giữa. Gần mười khẩu súng chĩa vào người, Trác Phi Dương và Thư Phàm đứng im, tay dơ lên cao.

“Ha ha ha! Cuối cùng hai con chuột nhắt chúng mày cũng rơi vào tay bọn tao.” Một tên đàn ông mặc áo giả bò màu bạc, râu ria xồm xoàm, khuôn mặt bị một vết xẹo kèo dài từ đuôi mắt xuống tận mang tai, mỗi lần hắn ta mở miệng nói chuyện, vết xẹo cũng chuyển động theo, tạo ra cảm giác ghê rợn cho người đứng đối diện.

Trác Phi Dương đau lòng, quay sang nhìn Thư Phàm. Hắn không muốn Thư Phàm lọt vào tay bọn sát nhân. Nhìn ánh mắt háu đói của bọn chúng cũng đủ biết, chúng sẽ không dễ dàng để cho Thư Phàm chết như thế, mà chúng phải hành hạ và dày vò. Càng nghĩ trong lòng Trác Phi Dương nổi lên một trận đau xót, và chua cay. Hắn thấy mình chỉ là một kẻ vô năng, một tên bất lực, không thể bảo vệ được người con gái mà mình yêu. Thế mà cũng có lúc, hắn tự hào cho rằng không việc gì trên đời này hắn không làm được.

“Các người là thuộc hạ của chú Phúc?” Trác Phi Dương căm phẫn hỏi tên mặt xẹo. Mặc dù biết rằng không còn cách nào khác để cứu Thư Phàm, nhưng Trác Phi Dương vẫn nuôi hy vọng vào một phép màu nào đó.

“Đúng hay không mày hỏi nhiều làm gì. Mày chỉ cần biết, một khi đã rơi vào tay bọn tao thì đừng hòng sống sót ra khỏi đây.” Tên mặt sẹo dữ tợn nói.

“Giết chết hai chúng tôi, đối với các người cũng không được lợi gì.” Trác Phi Dương khôn khéo nói: “Các người cũng biết tôi là người đứng đầu gia tộc nhà họ Trác. Chỉ cần tôi có mệnh hệ gì, các người cũng không thể sống yên được lâu.”

Tên mặt sẹo cười khùng khục. Hắn phỉ nhổ một bè nước dãi xuống đất: “Hừ! Sắp chết đến nơi rồi mà còn to mồm. Mày tường bọn tao sợ thế lực của nhà họ Trác sao?”

“Ha ha ha!” Gần mười tên đầu gấu hòa cùng tiếng cười cuồng dại và điên loạn với tên mặt sẹo.

“Mày nghe cho rõ đây. Một khi đã chọn cách sống ngoài vòng pháp luật, bọn tao chỉ biết dùng luật rừng để xử tử kẻ thù của mình.” Vừa nói hắn vừa hất hàm ra hiệu cho hai tên đồng bọn.

Hai tên kia hiểu ý, thúc nóng súng vào xương sườn Trác Phi Dương, ép hắn đứng cách xa Thư Phàm ra.

Một tên trong số bọn chúng cợt nhả sờ vào mặt Thư Phàm: “Con bé đi cùng thằng kia cũng không tệ. Ha ha ha! Chúng ta sắp có trò chơi để giải trí rồi.”

Thư Phàm rùng mình. Tuy rằng không hiểu hết được ngôn ngữ của bọn chúng. Nhưng nhìn cách chúng dùng tay vuốt ve má mình, và dùng ánh mắt đê tiện nhìn mình, Thư Phàm cũng đủ hiểu chúng định làm gì mình.

“Thả cô ấy ra! Tôi sẽ đồng ý bất cứ điều kiện gì của các người.” Trác Phi Dương đau xót nhìn Thư Phàm. Có đánh chết hắn, hắn cũng không muốn Thư Phàm bị gần mười tên đàn ông này làm nhục.

“Bốp!” Một tên dùng ngay báng súng đánh thật mạnh vào đầu Trác Phi Dương.

“Cầm mồm! Mày không có quyền ra điều kiện cho bọn tao. Thứ bọn tao cần là tính mạng của hai đứa chúng mày. Nhưng trước khi để con bé kia chết, nó phải hầu hạ dưới thân bọn tao đã.” Những tiếng cười cuồng vọng và điên dại của gần mười tên đàn ông lại vang lên.

Trác Phi Dương đánh mạnh vào hai tên đàn ông dí súng vào xương sườn mình. Hai tên kia vì bất ngờ, nên bị hắn đánh cho chúi nhủi ngã xuống đất. Trác Phi Dương chưa kịp cướp lấy một khẩu súng, và nắm tay Thư Phàm lôi lại về phía mình. Hai phát súng liên tiếp vang lên, đẩy ngã thân hình Trác Phi Dương về phía sau. Thác nước đã nuốt chửng Trác Phi Dương, trúng hai phát vào bụng đã đủ khiến hắn mất nửa cái mạng nếu không được băng bó và cấp cứu kịp thời, nói gì đến việc thác nước kia chỉ có duy nhất một con đường tử.

“Trác Phi Dương! Không!” Thư Phàm gào lên, chạy lao theo Trác Phi Dương. Ba tên đàn ông đã nhanh chóng giữ chặt lấy Thư Phàm, không để Thư Phàm nhảy theo Trác Phi Dương xuống thác nước.

“Ha ha ha!” Những tiếng cười, những âm thanh khả ố của bọn sát thủ một lần nữa lại vang lên. Chúng đá Thư Phàm ngã đập mặt xuống đất, tay chúng bắt đầu xé rách quần áo của Thư Phàm.

Nỗi đau do cái chết của Trác Phi Dương lớn đến nỗi, Thư Phàm lúc này nằm cứng đơ như một người chết, nước mắt không ngừng chảy ra. Tâm Thư Phàm dần dần đóng băng lại, lòng hận thù đối với bọn sát thủ càng lúc càng sâu. Trong đầu Thư Phàm không ngừng vang lên hai chữ: “Trả thù.” Thư Phàm muốn bọn chúng sống không bằng chết, phải sống trong đau đớn, sống để thấu hiểu nỗi đau của kẻ khác.

“Trác Phi Dương!” Hai dòng lệ nóng hổi lăn dài trên má Thư Phàm. Thư Phàm hối hận vì đã đưa Trác Phi Dương vào chỗ chết. “Thêm một lần nữa, hắn lại bị chết oan vì mình.”

Thư Phàm đau khổ quá, đau đến nỗi không thở được. Vào giờ phút này, giữa sự sống và cái chết đã cách nhau một khoảng quá xa. Trác Phi Dương thật sự đã chết rồi.

Nén chặt bi thương vào trong lòng, hít một hơi thật sâu, cắn môi đến bật máu để lấy lại bình tĩnh. Thư Phàm tự nhủ với lòng rằng: “Mình tuyệt đối không thể để cho bọn chúng làm nhục, cũng không thể chết. Tính mạng của mình là do Trác Phi Dương ban cho. Mình phải sống cho thật xứng đáng với mong ước của anh ấy.”

Siết chặt nắm đấm, Thư Phàm thò tay vào túi quần. Với sức lực của một cô gái chân yếu tay mềm như Thư Phàm làm sao có thể chống lại sức lực của gần mười tên đàn ông. Tuy không thể dùng sức, nhưng Thư Phàm có thể dùng trí.

Khóe môi Thư Phàm nhếch lên, đôi mắt bắn ra những tia nhìn lạnh lẽo, đầy chết chóc. Thư Phàm hận bọn chúng, hận chúng nhiều đến nỗi tất cả bọn chúng đều phải chết để đền tội cho những gì mà chúng đã gây ra. Thư Phàm tuyệt đối không muốn để cho bọn chúng còn sống trên đời này.

Cây kim này đã được Thư Phàm thử qua rất nhiều loại độc mà mấy ngày lang thang trong rừng đã tìm được. Lẽ ra Thư Phàm không muốn dùng cách này để trả thù bọn chúng. Nhưng để bảo vệ thân thể mình không bị xâm hại và không bị bọn chúng giết người giết khẩu, Thư Phàm không còn cách nào khác.

Khi bàn tay khả ổ của tên kia chuẩn bị luồn vào trong áo lót, Thư Phàm chuẩn xác cắm cây kim vào động mạch tử trên cổ của tên sát thủ. Để bọn chúng không nghi ngờ, Thư Phàm giả vờ giãy dụa và rút cây kim ra ngay lập tức. Chưa đầy mấy giây sau, tên sát thủ ngồi trên bụng Thư Phàm sùi bọt mép, ngã lăn đùng xuống đất, hai mắt trợn ngược. Tuy rằng hắn không chết ngay, nhưng sẽ phải sống trong trạng thái ngớ ngẩn suốt đời, trừ phi hắn được giải độc.

Diễn biến bất ngờ này, khiến cho sáu tên còn lại kinh hách. Chúng trợn tròn mắt nhìn, mồm há hốc. Dù hơi hoảng sợ, nhưng vốn là những kẻ từng vào sinh ra tử, chuyện gì cũng đã từng trải qua, chúng nhanh chóng lấy lại tinh thần, hò hét nhau, lôi tên sùi bọt mép kia đứng dậy.

Thư Phàm giả vờ bịt chặt miệng, hét ầm lên, nước mắt tuôn ra như mưa. Nếu nói về tài đóng kịch và giả vờ, Thư Phàm lúc nào cũng được mệnh danh là hạng nhất. Để trả thù cho Trác Phi Dương, Thư Phàm ép mình phải mạnh mẽ lên, phải bình tĩnh để tùy cơ ứng biến. Thư Phàm không cho phép mình được để lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Năm tên lôi tên bị trúng độc ngồi dậy, tên còn lại giữ chặt lấy Thư Phàm. Diễn biến bất ngờ này, khiến chúng tạm quên không để ý nhiều đến Thư Phàm, và không còn mấy hứng thú với chuyện làm nhục Thư Phàm nữa. Tất cả bọn chúng đang cố tìm hiểu lý do vì sao tên kia lại bị trúng độc, dẫn đến sùi bọt mép, mắt trợn ngược và lâm vào trạng thái ngớ ngấn.

Dáng vẻ như bị trúng bệnh dại của tên sát thủ, khiến sáu tên đồng bọn hồ nghi nhìn Thư Phàm. Thấy Thư Phàm sợ đến mức co rúm cả người, tóc tai và quần áo rách nát, khóc đến hoa lê đái vũ, bọn chúng đưa mắt nhìn nhau. Tình trạng giả giả thật thật, thật thật giả giả thế này, khiến bọn chúng khó dò tìm ra manh mối.

Thư Phàm lúc này chỉ là một cô gái yếu đuối. Bạn đồng hành bị bắn chết trước mặt, bản thân sắp bị làm nhục, làm gì còn con đường thoát thân nữa. Càng nghĩ bọn chúng lại càng không hiểu nguyên nhân tại sao chỉ có một mình tên sát thủ chạm vào người Thư Phàm đầu tiên bị trúng độc.

Bọn chúng biết nơi đây là rừng thiêng nước độc, chướng khí mù mịt, chỉ cần uống nước nhầm của một con suối hay ăn phải cây hoa hay quả dại nào đó, sẽ dễ dàng bị trúng độc như chơi. Nhìn nhau một lúc, chúng lại hồ nghi tự hỏi, không biết có phải do tên sát thủ này đã uống nhầm nước và ăn nhầm phải thứ gì không?

Cuối cùng chúng quyết định dùng thuốc trong ba lô, mang ra cho tên sát thủ kia uống. Mặc dù không chữa khỏi, nhưng cũng tránh cho tên kia không bị chết ngay tức thời. Chỉ có điều, bọn sát thủ không hề biết rằng, hơn mười thứ độc, mà Thư Phàm sưu tầm được, phải dùng thảo dược hái trong rừng đem về sắc thuốc, uống mới tiêu trừ dần, uống thuốc tây, hơn nữa cho uống linh tinh chỉ khiến tên kia nhanh chết hơn.

Thư Phàm lẳng lặng không nói gì, chỉ rơi lệ và co rúm người ngồi một chỗ. Đôi mắt sắc bén và lạnh lẽo của Thư Phàm được che dấu tốt dưới hàng lông mi đen dày và cong vút, dưới đáy mắt long lanh lệ, nên bọn chúng không phát hiện ra được thâm ý của Thư Phàm.

…………………..

Trong khi bọn chúng còn đang bận rộn cho tên sát thủ kia uống thuốc, tìm hiểu nguyên nhân vì sao tên kia lại bị trúng độc, và lo trói Thư Phàm vào một chỗ. Hoàng Tuấn Kiệt và ba người đàn ông đi cùng, đang tiến dần đến thác nước khổng lồ.

Lúc nãy, Hoàng Tuấn Kiệt dường như có nghe được tiếng gào khóc bi thương, và tiếng gọi não nề của Thư Phàm. Hình như Thư Phàm đang gọi tên: Trác Phi Dương.

Nếu nói rằng hắn không ghen là đang nói dối. Hắn đang ghen, ghen dữ dội, ghen nhiều đến mức, hắn muốn đấm vỡ mặt Trác Phi Dương, muốn quyết chiến sống mái với Trác Phi Dương một trận. Hắn không muốn Thư Phàm có tình cảm với Trác Phi Dương, lại càng không muốn mối quan hệ của hai người từ kẻ thù trở thành tình nhân. Nếu điều này xảy ra thật, hắn tự hứa với lòng là sẽ hẹn gặp Trác Phi Dương một chỗ nào đó để đấu súng với nhau. Dù cho hắn có phải chết, hắn cũng quyết không để Trác Phi Dương đạt được như ý nguyện.

Cả đời hắn, hắn ghét nhất là việc bị người khác chơi trò ném đá sau lưng. Hắn chỉ nhận thua khi người đó quân tử đánh thắng trước mặt hắn. Còn dám dở thủ đoạn với hắn. Hừ…. ánh mắt Hoàng Tuấn Kiệt trở nên lạnh lẽo. Hắn sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết. Bây giờ Trác Phi Dương chính thức bị liệt vào hàng ngũ kẻ thù không đội trời chung của Hoàng Tuấn Kiệt.

Trác Phi Dương chẳng những dám vô cớ bắt cóc và giam giữ Thư Phàm. Hơn nữa, còn đẩy Thư Phàm vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Nếu Trác Phi Dương để Thư Phàm xảy ra chuyện gì, Hoàng Tuấn Kiệt hắn thề sẽ vĩnh viễn bám theo Trác Phi Dương ở khắp nơi để trả thù.

Ý nghĩ thù hằn sục sôi trong cơ thể, khiến bước chân của Hoàng Tuấn Kiệt trở nên vững chắc và nhanh nhẹn hơn. Hắn di chuyển giữa các hàng cây như một con báo. Đôi mắt hắn sáng ngời, khí thế hiên ngang như đang đi giết giặc. Đúng! Kẻ thù của hắn là bọn sát thủ không gớm máu tanh kia. Đồng thời Hoàng Tuấn Kiệt muốn đánh nhau một trận với Trác Phi Dương, muốn tranh giành thắng thua với hắn.

Cách thác nước gần mười mét, đột nhiên con chim hải âu kêu lên những tiếng chói tai. Theo phản xạ, Hoàng Tuấn Kiệt dừng lại, đưa tay ra hiệu cho ba người đàn ông đi theo sau. Từ lúc biết con chim hải âu có thể dẫn mình đến chỗ của Thư Phàm và Trác Phi Dương, Hoàng Tuấn Kiệt đã dùng tín hiệu liên lạc với hai nhóm còn lại. Lúc Hoàng Tuấn Kiệt đến nơi, cũng là lúc hai nhóm kia tiếp cận mục tiêu.

Gần mười tên sát thủ không biết mình đang bị ba nhóm người do Hoàng Tuấn Kiệt dẫn đầu, và ba nhóm người do phía bên nhà họ Trác do Tuấn Vũ dẫn đầu bao vây, vẫn vô tư ngồi gần thác nước lo chăm sóc tên sát thủ bị trúng độc.

Từ xa, Hoàng Tuấn Kiệt nhìn thấy Thư Phàm nửa đứng nửa quỳ dưới một gốc cây, tóc tai tán loạn, quần áo bị xé rách phân nửa, khuôn mặt dính đất cát, nước mắt không ngừng rơi, khuôn mặt nhỏ bé đã gầy đi trông thấy. Nhìn Thư Phàm bây giờ chẳng khác gì một cô gái vừa mới ốm dậy.

Hoàng Tuấn Kiệt lòng đau như cắt, hốc mắt đỏ hoe, khuôn mặt hắn trầm xuống, trái tim hắn đập gấp gáp trong lồng ngực. Vào giây phút trông thấy Thư Phàm, hắn rất muốn nhanh chóng xông ra cứu người, nhưng khi nhìn thấy nòng súng đặt đúng vào thái dương Thư Phàm, hắn lại tự dặn lòng là không nên manh động. Nếu không đây có lẽ là giây phút cuối cùng hắn còn được trông thấy Thư Phàm.

Thư Phàm nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của con chim hải âu. Biết nó đã trở về, trong lòng Thư Phàm có một niềm vui nho nhỏ. Thư Phàm thấy mình không còn cô độc trong trận chiến một mất một còn này nữa. Mối thù của Trác Phi Dương, Thư Phàm nhất định phải trả. Còn ân tình của hắn, Thư Phàm xin nguyện để kiếp sau trả hắn. Hắn là người đàn ông đầu tiên mang lại cảm giác ấm áp và hạnh phúc cho Thư Phàm. Hắn giống như một người thân trong gia đình. Thư Phàm thật lòng không muốn mất đi một người anh trai như thế.

Hoàng Tuấn Kiệt nén lòng chờ, hắn cẩn thận di chuyển gần đến chỗ Thư Phàm và bọn sát thủ đang đứng. Trời đã chuyển dần vào ban chiều, bọn sát thủ tin rằng đã giết chết được Trác Phi Dương, và đã bắt được Thư Phàm, nên bọn chúng không còn cần phải vất vả truy đuổi như mấy ngày vừa qua nữa.

Tiếng kêu của con chim hải âu, đã gọi bọn thú nhỏ trong rừng tụ tập lại gần thác nước. Đứng trong bụi rậm, chúng lấp ló cái đầu nhìn gần mười tên sát thủ và hình ảnh Thư Phàm đang bị trói dưới gốc cây.

Hình ảnh quỷ dị này khiến Hoàng Tuấn Kiệt và hơn mười đàn ông kinh ngạc đến mức há hốc mồm, mắt họ mở to hết cỡ để nhìn. Họ không hiểu nguyên nhân vì sao muông thú trong rừng lại kích động như thế.

Đã nhận được một bài học sâu sắc vào buổi chiều hôm trước, bọn sát thủ sau khi nghe những âm thanh kì lạ của con chim hải âu. Biết rằng con chim chính là nguyên nhân khiến muông thú trong rừng chống lại mình, bọn chúng lấp tức nổ súng bắn lung tung.

Muông thú trong rừng chạy và bay tán loạn, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn chưa từng có. Lợi dụng cơ hội có một không hai này, Hoàng Tuấn Kiệt và hơn mười đàn ông lập tức hành động.

Mục tiêu duy nhất của Hoàng Tuấn Kiệt là đảm bảo an toàn và cứu thoát Thư Phàm khỏi vòng vây của bọn sát thủ.

Tiếng súng, tiếng bắn nhau nổ ra, làm vang cả một góc rừng. Trong khi những người đàn ông kia lo giải quyết bọn sát thủ, Hoàng Tuấn Kiệt lao đến bên cạnh Thư Phàm.

Thư Phàm trừng trừng nhìn hình ảnh Hoàng Tuấn Kiệt băng qua súng đạn, chạy về phía mình. Khi hình ảnh của Hoàng Tuấn Kiệt lọt vào trong đáy mắt, cũng là lúc trái tim của Thư Phàm tan chảy, trên môi Thư Phàm nở một nụ cười. Cuối cùng người đàn ông mà Thư Phàm, ngày chờ, đêm mong cũng đã

đến.

Nhìn thấy nụ cười nở trên môi Thư Phàm, và những giọt nước mắt trong veo không ngừng lăn dài xuống má, trái tim Hoàng Tuấn Kiệt vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy chua xót. Hắn không ngừng tự trách bản thân mình đã khiến Thư Phàm chịu khổ.

Tên có nhiệm vụ canh gác và trông chừng Thư Phàm thấy có biến, hắn ta tuy rằng tiếc thân hình ngọc ngà của Thư Phàm, nhưng vì nghĩ trong lúc chạy loạn không thể mang cả Thư Phàm theo, nên bóp cò nổ súng.

Khi tên kia vừa mới chạm vào cò súng, Hoàng Tuấn Kiệt nhanh tay hơn đã bắn hai phát liên tiếp, một phát trúng vào cánh tay phải của hắn, phát còn lại xuyên vào đầu hắn.

“Thư Phàm!” Hoàng Tuấn Kiệt khản giọng gọi, mũi khụt khịt. Hắn rất muốn khóc, khóc vì xúc động và khóc vì sung sướng. Người con gái mà hắn lúc nào cũng đặt trong tim, cuối cùng cũng đã tìm được và bình an vô sự.

Dùng dao Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng cắt đứt dây chạc, ôm chặt lấy Thư Phàm vào lòng.

Thư Phàm vùi đầu vào ngực Hoàng Tuấn Kiệt. Có bao nhiêu nước mắt Thư Phàm đều tuôn hết cả ra. Bây giờ, Thư Phàm không còn cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, Thư Phàm muốn khóc cho thỏa, muốn làm nũng, muốn được ôm ấp, muốn được vuốt ve và an ủi.

Hoàng Tuấn Kiệt hít lấy mùi hương trên cơ thể Thư Phàm, cố hít lấy hơi ấm mà đã hơn nửa tháng nay hắn không có cơ hội để cảm nhận. Hắn ôm Thư Phàm thật chặt, muốn Thư Phàm hòa tan vào cơ thể hắn, vĩnh viễn cũng không chia lìa.

Vòng tay ôm của Hoàng Tuấn Kiệt tuy rằng khiến Thư Phàm đau, nhưng Thư Phàm thấy hạnh phúc và ấm áp. Chỉ cần có Hoàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh, Thư Phàm không còn sợ gì nữa.

Mãi một lúc lâu thật lâu, Hoàng Tuấn Kiệt mới chịu buông Thư Phàm ra. Cởi áo khoác ngoài, Thư Phàm ôm gọn lấy thân thể gầy yếu của Thư Phàm.

“Em……” Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng, lúng túng không biết nói như thế nào cho phải.

“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, đáy mắt long lanh lệ.

Hoàng Tuấn Kiệt đau xót, tay run run chạm nhẹ vào gò má Thư Phàm: “Anh…anh xin lỗi, anh….”

Bỗng nhiên, Thư Phàm túm chặt lấy cổ áo của Hoàng Tuấn Kiệt, dơ thẳng tay tát thật mạnh vào má hắn: “Hoàng Tuấn Kiệt! Anh là đồ vô trách nhiệm! Đồ xấu xa! Đồ ngu ngốc! Anh có biết vì sự vô trách nhiệm của anh mà hơn nửa tháng vừa qua, tôi sống khổ sống sở như thế nào không hả?” Đấm đá liên tục vào người hắn, Thư Phàm căm phẫn quát: “Hu hu hu! Tôi hận anh! Tôi căm ghét anh! Tôi muốn giết chết anh!”

Trong khi mọi người còn đang lo giải quyết bọn sát thủ, phối hợp cùng cảnh sát Hồng Kông. Thư Phàm lo đánh đá, tát và mắng Hoàng Tuấn Kiệt cho hả. Hoàng Tuấn Kiệt đứng im để cho Thư Phàm đánh, hắn chẳng những không trốn tránh, không tức giận, mà ngược lại hắn còn say đắm nhìn Thư Phàm, môi nở một nụ cười như một thằng ngốc.

Thư Phàm vừa giận vừa thẹn, càng ra lực đánh hắn, đến khi đánh vào bụng hắn, vết thương chưa lành rỉ máu, Thư Phàm mới kinh hoàng nhớ ra hắn đang bị thương, chưa khỏi.

“Anh…anh không sao chứ?” Thư Phàm hu hu khóc, tay luống cuống vén áo sơ mi của hắn lên. Gặp được hắn, khiến Thư Phàm vừa yêu vừa hận. Có lẽ yêu hắn nhiều hơn hận, nên khi thấy hắn bị thương, Thư Phàm đã cuống cả lên.

Nụ cười ngu ngốc vẫn nở trên môi Hoàng Tuấn Kiệt, mặc dù sắc mặt của hắn cũng gầy mòn và xanh xao chẳng khác gì Thư Phàm. Nhưng chỉ cần Thư Phàm không sao thì dù có phải mất cả cái mạng hắn cũng không cần.
Bình Luận (0)
Comment