Bạn Trai Xấu Xa

Chương 48

Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt và Tú Linh đi máy bay cá nhân của Vũ Gia Minh trở về Việt nam.

Ngồi trên máy bay bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, đối diện với Tú Linh và Vũ Gia Minh, Thư Phàm xa xầm mặt, căm phẫn quát: “Vũ Gia Minh! Anh là tên xấu xa! Sao anh có thể khiến Tú Linh mang thai, trong khi hai người vẫn chưa kết hôn?” Tuần trước, vô tình phát hiện những triệu chứng khả nghi của Tú Linh, Thư Phàm đã bắt mạch cho Tú Linh. Thư Phàm tá hỏa khi phát hiện ra cô em gái của mình đã mang thai được hơn một tháng rồi.

Vũ Gia Minh chẳng những không cảm thấy hổ thẹn một chút nào, mà ngược lại hắn còn cao hứng cười toe toét: “Tôi làm thế thì có gì là sai, sớm muộn gì cô ấy cũng là vợ của tôi. Vả lại, chẳng phải cô vẫn lo sợ tôi không được bố mẹ cô chấp nhận tôi làm con rể của họ là gì. Tôi phải cẩn thận đề phòng chứ?” Vũ Gia Minh mặt dày nói toẹt ra mục đích của mình. Hắn không thèm che dấu, thậm chí hắn còn vênh mặt, cho mình làm đúng.

“Vũ Gia Minh!” Thư Phàm tức điên lên, hận không thể đấm vỡ mặt Vũ Gia Minh. Thư Phàm còn muốn tuôn ra một tràng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tú Linh, Thư Phàm lại nén nhịn xuống. Dù sao Vũ Gia Minh cũng thật lòng yêu Tú Linh, muốn lấy Tú Linh làm vợ. Vốn là một kẻ thân đầy thủ đoạn, không bao giờ chịu thiệt, hắn tính toán trước như thế cũng đúng. Thư Phàm vừa bội phục hắn vừa lắc đắc đầu chịu thua hắn. Thư Phàm mong hắn đối xử thật tốt với Tú Linh. Nếu không….hừ…. Thư Phàm mãnh liệt chiếu thẳng ánh mắt sát khí vào mắt Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh ớn lạnh, cười cười nhìn Thư Phàm.

Tú Linh sức khỏe vốn yếu kém. Mang thai lần đầu tiên nên không tránh khỏi cảm giác nôn ọe, ăn không ngon, ngủ không yên.Cũng may, Thư Phàm là một bác sĩ nên có thể chiếu cố và chăm sóc cho Tú Linh.

Vũ Gia Minh thấy sắc mặt tái nhợt của Tú Linh, đau xót hỏi: “Em thấy trong người thế nào? Có muốn nằm nghỉ không?”

Tú Linh bịt chặt miệng, lắc đắc nói: “Em không sao, chỉ thấy hơi choáng váng một chút thôi.”

Vũ Gia Minh cuống lên, vội vỗ nhẹ vào lưng Tú Linh: “Thư Phàm! Tình trạng thai nghén này của Tú Linh có kéo dài lâu không? Nếu cô ấy cứ nôn ẹo suốt ngày và không ăn được thứ gì thế này, phải làm sao?”

Thư Phàm bĩu môi, căm tức định mắng Vũ Gia Minh một trận. Nhưng thấy hắn lo lắng và yêu Tú Linh nhiều như thế, lại thôi: “Tình trạng này không kéo dài lâu đâu, chỉ mất hai tháng đầu thôi. Sau hai tháng, Tú Linh sẽ trở lại bình thường.”

Vũ Gia Minh đau lòng nói: “Sao lại lâu như thế, không có cách gì trị dứt được tình trạng thai nghén này sao?”

Thư Phàm sắn tay áo lên: “Nếu không muốn nó bị thai nghén hành hạ, anh không nên bắt nó mang thai mới phải.”

“Như thế sao được.” Vũ Gia Minh phủ nhận: “Nếu cô ấy không mang thai, tôi làm sao có thể thuận lợi lấy được cô ấy. Hơn nữa, tôi rất thích trẻ con, tôi muốn cô ấy sinh cho tôi một cô công chúa thật dễ thương và xinh đẹp giống như cô ấy.”

Thư Phàm trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn Vũ Gia Minh. Thư Phàm thật sự rất hâm mộ Vũ Gia Minh. Nhìn ánh mắt âu yếm và yêu thương của hắn dành cho Tú Linh, Thư Phàm biết em gái nhất định sẽ có được hạnh phúc. Vũ Gia Minh tuy không phải là một người tốt hoàn toàn, nhưng hắn thật lòng yêu Tú Linh, muốn cùng Tú Linh tạo dựng một gia đình. Thư Phàm tin Tú Linh nhất định sẽ sinh được một tiểu công chúa hay một tiểu hoàng tử giống Vũ Gia Minh và Tú Linh.

Hoàng Tuấn Kiệt từ lúc lên máy bay, hắn không nói một câu gì cả. Hắn ngồi im nhìn cảnh âu âu yếm yếm của Vũ Gia Minh và Tú Linh. Hắn đang ghen tị với hạnh phúc và may mắn của bọn họ.

Tú Linh là một cô gái dễ thương, biết nghe lời, mọi chuyện đều thuận theo sự sắp xếp của Vũ Gia Minh. Còn Thư Phàm thì lại khác, hắn phải thuận theo sự sắp xếp của Thư Phàm. Nếu Thư Phàm không muốn hắn động chạm vào người, thì dù ngay cả móng tay cũng không được phép động. Nếu không, hắn có nguy cơ không còn được nhìn thấy Thư Phàm nữa.

Hoàng Tuấn Kiệt càng nghĩ càng rầu rĩ không vui. Tại sao Vũ Gia Minh luôn là người may mắn trong tình yêu hơn hắn? Bất cứ điều gì, Vũ Gia Minh cũng đi trước hắn một bước? Hắn là một kẻ nhu nhược và bất lực trong tình yêu như thế

sao?

Thư Phàm chú ý đến khuôn mặt không vui của Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh Kiệt! Anh đang nghĩ gì thế?”

Hoàng Tuấn Kiệt im lặng nhìn Thư Phàm. Hắn không muốn nói gì cả. Hắn đang giận dỗi, nên muốn được yên tĩnh một mình.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Em hỏi anh, sao anh không nói?” Thư Phàm phồng mồm, không hài lòng khi Hoàng Tuấn Kiệt lờ mình đi.

Hoàng Tuấn Kiệt chống tay xuống đầu gối, nghiêng đầu nhìn Thư Phàm. Đôi mắt rất sâu, tràn đầy tình ý và phiền muộn.

Thư Phàm bị Hoàng Tuấn Kiệt nhìn đến gai cả người. Mỗi lần Hoàng Tuấn Kiệt không muốn nói gì, là y như rằng hắn đang giận dỗi và đang không vui.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Anh không sao chứ?” Thư Phàm rụt rè hỏi Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm rất sợ hắn giận mình, không chú ý đến mình nữa.

“………….”Hoàng Tuấn Kiệt một mực giữ im lặng. Hắn lẳng lặng nhìn Thư Phàm, đôi mắt của hắn càng lúc càng sâu, càng buồn chán.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Anh….anh….” Thư Phàm chỉ tay, tức giận đến giậm chân: “Tại sao anh không nói gì cả? Nếu anh không vui thì cứ nói thẳng ra, anh nói thì em mới biết được chứ? Anh cứ giấu ở trong lòng, em làm sao mà biết được, em có phải là con giun trong bụng anh đâu.”

Vũ Gia Minh đột nhiên xen vào: “Hắn đang ghen tị với tôi, ghen tị vì tôi sắp có con, còn hắn vẫn chưa có.” Vũ Gia Minh xấu xa nói tiếp: “Nếu cô muốn hắn vui, tại sao không sinh cho hắn một đứa con?”

Thư Phàm xấu hổ đỏ bừng mặt. Thư Phàm căm tức, trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Vũ Gia Minh! Anh không nói không ai bảo là anh bị câm. Biết điều thì đừng xía vào chuyện của người khác, nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác.” Thư Phàm vuốt hai cánh tay, dơ cao nắm đấm, chuẩn bị đấm đá túi bụi vào người Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh giả vờ ủy khuất kêu lên: “Tôi chỉ thay Hoàng Tuấn Kiệt nói ra mong muốn của mình. Cô không biết điều cảm ơn tôi thì thôi, tại sao còn đe dọa muốn đánh tôi?”

“Vũ Gia Minh! Anh thực sự muốn chết?” Thư Phàm nhào lên, thọi ngay một quả đấm vào mặt Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh vội vàng nghiêng đầu tránh sang một bên, miệng kêu oai oái: “Cô định hại chết em rể tương lai của mình hả? Nếu tôi chết rồi, em gái cô sẽ trở thành quả phụ đấy.”

Thư Phàm hết chịu nổi nữa rồi, quyền cước đấm đá liên tiếp vào người Vũ Gia Minh.

Tú Linh lắc đầu thở dài. Bịt chặt miệng, cảm giác nhộn nhạo muốn lại trào lên trong cổ họng.

Vũ Gia Minh thấy thế, lo lắng vội ôm lấy Tú Linh vào lòng: “Tú Linh! Em thấy trong người thế nào? Có muốn ăn gì không? Cả ngày hôm qua, em đã không ăn được thứ gì rồi.”

Nhắc đến đồ ăn, Tú Linh lại muốn nôn.

Thư Phàm gõ mạnh vào đầu Vũ Gia Minh, miệng mắng chửu: “Ngu ngốc! Anh nhắc đến đồ ăn vào lúc này có khác gì khiến Tú Linh muốn nôn nhiều hơn.”

“Vậy phải làm sao? Cô ấy đã gầy yếu thế này, nếu không ăn gì, cô ấy sẽ bị suy dinh dưỡng mất.” Vũ Gia Minh vừa hối hận vừa thấy thương tâm. Hắn yêu Tú Linh, muốn Tú Linh sinh thật nhiều con, nhưng với tình trạng này hắn không còn muốn Tú Linh sinh thêm đứa nào nữa. Có lẽ chỉ cần một đứa thôi là đủ.

Thư Phàm khinh thường nhìn Vũ Gia Minh: “Nếu anh muốn Tú Linh ăn được, uống được, thì khi nào gặp mẹ tôi, anh bảo mẹ tôi dạy anh món canh hầm mà Tú Linh thích ăn, đảm bảo Tú Linh sẽ khỏe trở lại.” Thư Phàm gian trá nở một nụ cười. Chỉ cần có thể làm khó và hành hạ Vũ Gia Minh, Thư Phàm sẽ bắt Vũ Gia Minh làm thật nhiều việc. Thù mới và nợ cũ, Thư Phàm sẽ tính dần dần với Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh không nghĩ nhiều. Nếu có thể khiến Tú Linh khỏe lại, thì bắt hắn làm gì hắn cũng làm, huống gì chỉ là nấu một món ăn đơn giản: “Cô nói thật chứ?”

“Tôi lừa anh làm gì.” Thư Phàm nghiêm túc nói. Điều này hoàn toàn là sự thật. Mặc dù muốn hành hạ chết Vũ Gia Minh, nhưng Thư Phàm không dám đem sứ khoẻ của em gái ra để đùa.

“Nếu thế, khi nào gặp mẹ vợ, tôi nhất định sẽ cầu xin bà dạy tôi món canh hầm đó.” Vũ Gia Minh nắm lấy tay Tú Linh, mắt thâm tình nhìn Tú Linh không chớp.

Tú Linh xấu hổ đỏ mặt. Cảm động rơi lệ, mặt vùi vào ngực Vũ Gia Minh.

Vũ Gia Minh vòng tay ôm lấy eo Tú Linh. Trên môi Vũ Gia Minh ngọt ngào nở một nụ cười.

Hoàng Tuấn Kiệt càng nhìn cảnh Vũ Gia Minh và Tú Linh âu âu yếm yếm ôm nhau, lòng hắn càng phiền muộn và buồn chán. Đến bao giờ Thư Phàm mới hiểu được tình ý của hắn đây, mới chịu cùng hắn tạo dựng một gia đình đầm ấm và hạnh phúc, sinh cho hắn những đứa con bụ bẫm. Thư Phàm suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu và thử nghiệm thuốc, hoàn toàn bỏ mặc một người chồng tương lai như hắn.

Thư Phàm hết nhìn nhìn Vũ Gia Minh và Tú Linh rồi lại len lén quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang trầm tư ngồi bên cạnh. Tư dưng, Thư Phàm thấy có lỗi với Hoàng Tuấn Kiệt. Ngẫm lại những lời mà Vũ Gia Minh vừa nói, Thư Phàm thấy hắn nói đúng. Người đàn ông nào khi thật lòng yêu thương một cô gái cũng muốn cùng cô ta sinh con, muốn chứng tỏ kết quả tình yêu của hai người.

Thư Phàm ngượng ngùng nắm lấy tay Hoàng Tuấn Kiệt, đầu cúi thấp, khuôn mặt đỏ bừng.

Hoàng Tuấn Kiệt giật mình Thư Phàm. Khi bắt gặp khuôn mặt thẹn thùng của Thư Phàm, nụ cười dần nở trên môi Hoàng Tuấn Kiệt, hai lòng bàn tay áp sát vào nhau, mười ngón tay đan xen.

Vừa trở về Việt nam, Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh theo hai chị em Thư Phàm về quê ra mắt bố mẹ vợ tương lai.

Bố mẹ Thư Phàm choáng váng khi đột nhiên xuất hiện hai người con rể rơi từ trên xuống, hơn nữa cả hai lại quá anh tuấn và xuất sắc. Xét về gia thế và địa vị của cả hai, bố mẹ Thư Phàm không có điều gì để chê trách, thậm chí họ còn sợ hai đứa con gái của họ không xứng với Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh.

Đúng như những gì mà Thư Phàm đã dự đoán, bố mẹ Thư Phàm đã đồng ý gả Thư Phàm cho Hoàng Tuấn Kiệt, mà không làm khó hắn nhiều. Còn Vũ Gia Minh thì lại khác, họ không yên tâm gả Tú Linh cho Vũ Gia Minh. Thứ nhất, họ lo lắng Tú Linh hãy còn nhỏ tuổi, còn đang đi học. Thứ hai, tính cách của Tú Linh quá ngây thơ và trẻ con, không thích hợp lấy chồng sớm như thế này.

Nhưng họ không gả cho Vũ Gia Minh cũng không được, Tú Linh đã mang thai đứa con của Vũ Gia Minh. Bố mẹ Thư Phàm đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, miễn cưỡng gật đầu đồng ý gả Tú Linh cho Vũ Gia Minh, với điều kiện hắn phải hết lòng chăm sóc và yêu thương Tú Linh suốt đời. Nếu không, họ sẵn sàng bắt Tú Linh phải ly hôn với Vũ Gia Minh, và lúc nào cũng mở rộng cổng chào đón Tú Linh trở về.

Vũ Gia Minh khóc không ra nước mắt. Hắn chưa lấy vợ, đã nghe bố mẹ vợ đề cập đến vấn đề ly hôn và linh tinh những thứ khác rồi….Hắn thấy số của mình thật xui xẻo. Đối với Thư Phàm và bố mẹ vợ tương lai, một ác ma như hắn phải thu lại móng vuốt của mình. Hắn phải khúm núm và xum xoe nịnh nọt. Vì tình yêu với Tú Linh, hắn phải hạ mình rất nhiều.

Hơn một tháng sau, tại một khách sạn năm sao bên Hồng Kông, đám cưới ghép của Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt cùng tổ chức một lúc. Trong cùng một ngày, bố mẹ Thư Phàm gả đi hai người con gái. Họ tuy rằng hơi buồn nhưng cũng rất vui mừng vì hai đứa con gái đã tìm được hạnh phúc của mình.

Ông Gia Huy, Hoàng Tử Kì, Trác Phi Tuyết, Tố Nga, Tuấn Hùng, Trợ lý Tân, cùng đông đảo bạn bè của hai bên gia đình của tham dự đầy đủ. Bố mẹ Vũ Gia Minh không đến tham dự, chỉ có hai đứa em của Vũ Gia Minh đến. Vì chuyện này, Vũ Gia Minh đã phải khổ sở giải thích rất nhiều lần, bố mẹ Thư Phàm mới hiểu và thông cảm cho hắn. Thư Phàm cũng đã giúp Vũ Gia Minh rất nhiều. Mặc dù không thể thích nổi một người giống như Vũ Gia Minh, nhưng vì hạnh phúc của em gái mình, và vì những gì mà Vũ Gia Minh đã làm cho mình và Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm đã thuyết phục bố mẹ mình chấp nhận Vũ Gia Minh làm con rể.

Thư Phàm và Tú Linh ở trong một căn phòng trên lầu hai của khách sạn, chờ đến giờ cử hành hôn lễ thì bước ra ngoài. Hai chú rể mặc dù nôn nóng muốn được nhìn thấy cô dâu của mình, nhưng vì quy định trước lúc cử hành hôn lễ không được gặp cô dâu nếu không sẽ gặp phải chuyện không may, nên cố nén nhịn.

Tú Linh mặc váy cưới màu trắng, ngồi trên giường, mười đầu ngón tay mân mê vào nhau, tâm trạng căng thẳng và hồi hộp lo sợ. Tú Linh rất run, và hơi hãi. Mỗi người phụ nữ cũng chỉ được mặc váy cưới một lần, Tú Linh sợ mình sai sót gây ra lỗi lầm gì đó.

Trái ngược với tâm trạng căng thẳng và bồn chồn lo lắng của Tú Linh, Thư Phàm lại rất bình thản, thậm chí Thư Phàm còn cầm một cuốn tạp chí y học, mắt chăm chú đọc, hoàn toàn không có dáng vẻ của một cô dâu sắp lấy chồng.

Tú Linh bội phục nhìn chị gái. Tại sao lúc nào Thư Phàm cũng có thể bình tĩnh xử lý mọi chuyện, còn Tú Linh lại không làm được? Tú Linh rất yếu đuối và hay khóc. Nếu không phải do Vũ Gia Minh bá đạo và chủ động trong mọi việc, sợ rằng cả hai sẽ không bao giờ đến được với nhau.

Bà Huyền nhìn hai con gái bằng ánh mắt hiền từ và thương yêu.

“Mẹ!” Tú Linh sụt sịt, vùi mặt vào ngực bà Huyền.

“Con gái ngốc đừng khóc! Hôm nay là ngày con lấy chồng, con phải vui lên chứ?” Bà Huyền cố ngăn dòng nước mắt trực trào trong khóe mắt. Bà rất muốn khóc, nhưng lại cố gượng cười. Bà sợ sẽ khiến Tú Linh thương tâm, khóc theo mình. Về phần Thư Phàm, bà không hề lo một chút nào. Nhìn cảnh Thư Phàm ung dung, ngồi đọc tạp chí y học thế giới là bà đã biết. Người trên đời này có thể khiến Thư Phàm khóc và rơi lệ, họa chăng chỉ có Hoàng Tuấn Kiệt, chỉ khi nào Thư Phàm đối diện với chuyện sinh tử của những người mà Thư Phàm yêu thương.

“Mẹ! Con không muốn lấy chồng, con muốn sống với mẹ.” Tú Linh tự xét thấy bản thân mình chưa làm được gì cho bố mẹ để báo hiếu công ơn sinh thành và nuôi dưỡng đã vội đi lấy chồng, khiến Tú Linh bứt rứt không yên.

Bà Huyền vỗ nhẹ vào lưng Tú Linh, bà cảm động nói: “Con không lấy chồng sao được? Con sắp làm mẹ rồi thì phải mạnh mẽ lên chứ? Con mà nói thế, con rể sẽ trách mẹ không biết dạy con.” Bà Huyền phì buồn cười. Bà còn nhớ lúc Vũ Gia Minh đến cầu hôn, hai ông bà không đồng ý gả Tú Linh cho Vũ Gia Minh, Tú Linh đã buồn rầu mất mấy ngày, mắt đỏ hoe, giận dỗi không muốn ăn cơm. Thế mà hôm nay, đến ngày cưới, Tú Linh lại đột nhiên nói không muốn lấy chồng.

Tố Nga xăm soi chỗ nọ lại nhìn chỗ kia. Tố Nga chưa từng đến một khách sạn nào lại sang

trọng và đẹp đẽ như khách sạn này, nên muốn ngắm nhìn cho thỏa mắt. Ban đầu khi nhận được tin Tú Linh sắp lấy chồng, mà người đàn ông đó lại chính là người đã bắt cóc Tú Linh mang đi trước cổng trước đại học, Tố Nga đã bị sốc đến nỗi á khẩu cả ngày không thốt một câu. Sau đó lại nhận được tin Tú Linh có thai hơn một tháng, Tố Nga lại càng bị sốc hơn nữa. Giờ thì hay rồi, cả hai chị em Thư Phàm đều cưới cùng một ngày.

Nhưng Tố Nga không buồn lâu vì Tố Nga cũng đã tìm được tình yêu của đời mình. Trong thời gian hai chị em Thư Phàm mất tích, Tố Nga thường xuyên đến tìm Tuấn Hùng để hỏi về tin tức của họ, tình cảm dần dần nảy sinh. Thấy Tú Linh và Thư Phàm đã lấy chồng, Tố Nga cũng muốn được lấy chồng. Nếu không có gì thay đổi, cuối năm nay, Tố Nga và Tuấn Hùng sẽ lấy nhau.

Đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, một người phụ nữ lao vào phòng, cô ta thô bạo dùng gót giày đóng mạnh cánh cửa lại, tạo nên những âm thanh chói tai.

Bốn người trong phòng giật mình nhìn Đào Tuyết Viên đang đứng giữa phòng. Khuôn mặt cô ta lạnh như băng đá, hai mắt phẫn nộ và căm hận nhìn Tú Linh, trên tay cô ta lăm lăm một khẩu súng.

Thư Phàm hốt hoảng biết có chuyện không may, vội ném cuốn tạp chí trên bàn, Thư Phàm đứng chắn trước mặt Tú Linh và bà Huyền.

Tố Nga sợ đến mức ôm chặt lấy đầu, miệng hét ầm lên. Tú Linh run rẩy, sắc mặt tái nhợt, gần như ngất đi. Bà Huyền lần đầu tiên mới thấy cảnh này, tất cả đều vượt quá sức chịu đựng và tưởng tượng của bà.

“Bạch Tú Linh! Tối nay tôi sẽ giết chết cô! Ha ha ha!” Đào Tuyết Viên cuồng dại cười như điên: “Hừ! Cô tưởng rằng tôi sẽ để cho cô lấy được Vũ Gia Minh sao? Không đời nào và không bao giờ! Thứ mà tôi không có được, thì cô cũng đừng hòng mà có được. Tôi sẽ giết chết cô, vì chỉ có giết chết cô, Vũ Gia Minh mới phải sống trong đau khổ và dằn vặt. Nghe nói cô đã mang thai đứa con của anh ấy?” Đào Tuyết Viên chĩa thẳng súng vào mặt Thư Phàm.

“Tránh ra!” Đào Tuyết Viên quát: “Nếu không muốn chết, thì nên tránh sang một bên. Nếu không, đừng trách tôi độc ác.” Đào Tuyết Viên kích động, nước dãi bay tứ tung. Vào lúc này, cô ta không còn là chính mình nữa. Cô ta chỉ tâm tâm niệm niệm một điều là có thể giết chết Tú Linh, biến cuộc sống của Vũ Gia Minh thành địa ngục. Vì sao cô ta không có được hạnh phúc, vì sao Vũ Gia Minh không chọn cô ta? Tại sao tất cả những người đàn ông mà cô ta quen biết, đều thích và yêu Tú Linh? Cô ta thấy mình đâu có thua kém gì Tú Linh, thậm chí cô ta còn thấy mình hơn hẳn Tú Linh về mọi mặt. Xét về sắc đẹp, cô ta thuộc diện chim sa cá lặn. Xét về danh thế và địa vị, cô ta là con gái của chủ tịch Đào, là một tiểu thư cành vàng lá ngọc. Cô ta đã năm lần bảy lượt hạ mình cầu xin tình yêu của Vũ Gia Minh, tại sao hắn không thể tiếp nhận tình cảm của cô ta, mà cứ nhất quyết phải lấy Tú Linh bằng được.

Cô ta hận, hận tất cả bọn họ. Nếu cô ta không có được hạnh phúc thì Vũ Gia Minh và Tú Linh cũng đừng hòng mà có được.

Buổi chiều hôm mà tình cờ gặp Vũ Gia Minh và Tú Linh ở siêu thị. Lúc đó vì quá quẫn trí, cô ta mới bịa đặt nói đứa con trong bụng cô ta là của Vũ Gia Minh. Lẽ ra cô ta đã thành công, nhưng không ngờ, Thư Phàm đã phá hỏng tất cả. Vì điều này, cô ta đã bị dư luận và báo chí phỉ nhổ. Buổi tối hôm đó, cô ta đã uống rượu rất say, uống say đến nỗi, cô ta bị trượt chân ngã sõng xoài ra xuống nền gạch, cô ta đã bị sẩy thai. Từng chút từng chút một, nỗi đau và hận thù ngấm sâu vào xương tủy cô ta, đầu độc suy nghĩ và cảm xúc của cô ta, khiến cô ta nung nấu quyết tâm trả thù.

Hơn một tháng, cô ta lùng xục kiếm tìm Vũ Gia Minh và Tú Linh khắp nơi. Phải khó khăn lắm, cô ta mới moi được tin tức Vũ Gia Minh đã đưa Tú Linh về Việt nam. Khi biết ngày hôm nay Vũ Gia Minh sẽ tổ chức đám cưới tại một khách sạn năm sao trong thành phố, Đào Tuyết viên đã mua ngay một khẩu súng, cải trang lọt vào đây tìm Tú Linh.

Vũ Gia Minh tuy rằng đã cho người canh gác ở cửa, đã dặn dò vệ sĩ không được để cho Đào Tuyết Viên vào cửa, nhưng làm sao có thể đề phòng đến trường hợp cô ta cải trang cho mình xấu đi.

“Đào Tuyết Viên!” Thư Phàm đứng thẳng người. Thư Phàm không sợ chết, cũng không coi nòng súng đen ngòm kia vào đâu. Thư Phàm tự nhủ với lòng là phải bảo vệ bằng được Tú Linh, bà Huyền và Tố Nga an toàn thoát ra khỏi đây: “Cô buông súng đi! Bắn chết Tú Linh, cô cũng không có lợi gì cả. Nếu Tú Linh chết, cô sẽ phải dối diện với cảnh sống lao tù, hận thù trong lòng cô cũng không thể hóa giải.”

“Câm mồm!” Đào Tuyết Viên gầm lên: “Mày thì biết gì, hiểu được gì?” Đào Tuyết Viên vằn mắt, trong mắt cô ta chuyển từ màu đen thành màu trắng: “Mày đâu hiểu được cảm giác yêu mà không được yêu là gì? Nếu không phải tại may xía vào, tao và anh Gia Minh đã lấy nhau rồi, đứa con của tao cũng không bị mất. Tao phải giết chết hai chị em mày, bắt hai đứa chúng mày phải đền tội.” Đào Tuyết Viên càng nói càng kích động, ngữ khí ác liệt và hung tợn.

Thư Phàm thở dài, thương hại nhìn Đào Tuyết Viên: “Cô nói rằng cô yêu Vũ Gia Minh?”

“Tao yêu anh ấy.” Đào Tuyết Viên lại gào lên, mắt long sòng sọc, nước miếng bay tứ tung.

“Cô không hề yêu Vũ Gia Minh.” Thư Phàm nhìn thẳng vào mắt Đào Tuyết Viên: “Nếu cô thật lòng yêu Vũ Gia Minh, cô nên chúc phúc cho hắn mới phải. Đằng này, cô tìm đủ mọi cách ép hắn phải kết hôn với cô. Cô làm thế chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của cô mà thôi. Tình yêu của cô chẳng khác gì một liều thuốc độc, độc chết người yêu thương nhất của mình. Cô khiến cho người khác phải sợ hãi, phải tránh xa cô.” Thư Phàm không sợ nòng súng kia có thê xả đạn bất cứ lúc nào. Thư Phàm nói muốn nói thẳng nói thật cho cô ta nghe. Thư Phàm muốn thần trí hoảng loạn và u mê của cô ta nhanh tỉnh lại.

“Câm mồm! Mày là ai mà dám lên giọng dạy đời tao?” Bàn tay cầm cò súng của Đào Tuyết Viên run run, cô ta nghiến răng nói: “Tao yêu anh ấy, chỉ có tao mới mang lại hạnh phúc cho anh ấy. Còn cô ta chỉ là một con búp bê xinh đẹp, dùng để trưng bày mà thôi.”

Tú Linh đã sợ đến mức đứng không vững. Hơn hai tháng không ăn uống được nhiều, ngủ cũng không đủ giấc, sức khỏe đã trong tình trạng kiệt quệ. Nay phải chịu thêm cú sốc tinh thần này nữa, linh hồn Tú Linh sớm đã không còn một mảnh.

“Cô có thể hy sinh tính mạng vì Vũ Gia Minh không?” Thư Phàm đột nhiên hỏi: “Cô nói rằng cô yêu Vũ Gia Minh rất nhiều. Cô yêu hắn nhiều như thế, chứng tỏ trong lòng cô ngoài hắn ra thì không còn người thứ hai. Nếu có một ngày Vũ Gia Minh bị bệnh suy tim, cần lấy trái tim của cô để thay thế, cô nguyện cho hắn chứ?”

Đào Tuyết Viên ngây ngẩn cả người, cô ta nghẹn họng, mắt trân trối nhìn Thư Phàm. Cô ta không biết phải trả lời thế nào.

“Hai kẻ yêu nhau thì đâu còn coi trọng sinh mạng của mình, có thể sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình cho người mình yêu. Vũ Gia Minh thật sự đang bị bệnh, hắn sắp chết rồi. Trái tim của hắn đang trong thời gian đột quỵ. Cô cũng biết người bị bệnh tim rồi đấy, người đó có thể chết bất cứ lúc nào.” Thư Phàm trợn mắt nói dối, nói không ngượng miệng, nói một cách trôi chảy như thật.

Tú Linh, bà Huyền và Tố Nga liếc mắt nhìn nhau, họ không hiểu gì cả. Tuy nhiên họ tin rằng Thư Phàm nói thế là có mục đích của mình.

“Cô nói dối! Tôi không tin! Vũ Gia Minh trông khỏe mạnh như thế kia, thì làm sao bị bệnh tim được.” Đào Tuyết Viên run giọng nói, thanh âm nghẹn ngào như một con thú bị tổn thương, đã bị dồn vào đường cùng.

“Cô cũng biết hắn là Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Vũ, hắn làm sao có thể để lộ thông tin này ra bên ngoài. Tôi hôm nay nói cho cô biết, để cô lựa chọn. Nếu cô muốn lấy một người bị bệnh sắp chết, thì cứ việc, tôi không ép cô.” Thư Phàm cười nhạt, nói tiếp: “Cô muốn bắn chết Tú Linh vì cô muốn Vũ Gia Minh thương tâm và đau khổ chứ gì? Tôi sợ rằng cô không thành công được đâu, vì một người như Vũ Gia Minh đâu còn sống được bao lâu nữa mà thương tâm và đau buồn, sợ rằng hắn còn mừng vì có thể nhanh chóng được đoàn tụ với Tú Linh trên thiên đường.” Vừa nói Thư Phàm vừa cầu nguyện ngàn vạn lần đừng xảy ra thật. Nếu không, Thư Phàm sẽ hối hận suốt đời.

“Cô nói láo! Tôi không tin!” Đào Tuyết Viên nắm chặt lấy báng súng, ngón tay đặt vào cò súng run run.

“Nếu cô không tin tôi, cô có thể trực tiếp đi hỏi Vũ Gia Minh.” Thư Phàm cầu mong cô ta vì xúc động sẽ bỏ đi. Và như thế, Thư Phàm có thể cứu thoát được Tú Linh, Tố Nga và bà Huyền được rồi.

Thần trí Đào Tuyết Viên nửa tỉnh nửa mơ. Cho đến tận hôm nay, cô ta cũng không biết mình có thật lòng yêu Vũ Gia Minh không? Trước khi kịp nghĩ gì, cô ta đã dùng thủ đoạn để bắt ép Vũ Gia Minh lấy cô ta. Nếu Vũ Gia Minh thật sự sắp chết, vậy cô ta giết chết Tú Linh thì có ích gì, làm thế chẳng phải cô ta đã toại nguyện cho bọn họ hay sao?

Trong khi cô ta còn đang phân vân và tính toán, tiếng gõ cửa vang lên: “Thư Phàm, Tú Linh, đã đến giờ cử hành hôn lễ rồi.”

Bốn người trong phòng nín thở. Đứng ngoài cửa, Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt đang nôn nóng muốn nhìn thấy cô vợ tương lai của mình.

Không nghe thấy tiếng trả lời của Tú Linh và Thư Phàm, Vũ Gia Minh lại tiếp tục gõ cửa: “Tú Linh! Thư Phàm!”

Đào Tuyết Viên sợ hãi, dí súng vào đầu Tú Linh, miệng quát khẽ Thư Phàm: “Bảo bọn họ đi ngay lập tức, nếu không mày không còn nhìn thấy cô em gái này nữa đâu.”

Thư Phàm lo sợ nhìn Tú Linh bịt chặt miệng, nước mắt thấm qua kẽ ngón tay, sợ đến mức thân hình không ngừng run rẩy.

“Cô đừng manh động, để tôi nói với bọn họ.” Thư Phàm rất sợ Đào Tuyết Viên không khống chế được mình, sẽ nổ súng bắn chết Tú Linh.

Gắng gượng giữ cho giọng nói của mình được bình thường, Thư Phàm nói: “Bọn em đang sửa soạn, lúc nữa bọn em sẽ ra.”

Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh nghe được câu trả lời của Thư Phàm, cả hai thở phào nhẹ nhõm. Bốn mắt nhìn nhau, họ đang nghĩ hai chị em Thư Phàm đang thẹn thùng.

Nói thêm vài câu, Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh bước đi.

Nghe tiếng bước chân xa dần của bọn họ, Đào Tuyết Viên mới thả lỏng lực đạo trong lòng bàn tay. Tú Linh sắp bị cô ta bóp đến nghẹt thở.

“Cô nên đi đi!” Thư Phàm đau xót nhìn sắc mặt tái nhợt của Tú Linh: “Cô còn tr

ẻ, còn có thể tìm được tìm được người đàn ông thật lòng yêu cô, đừng cố chấp nữa.”

“………..” Đào Tuyết Viên khinh thường không nói gì.

Đèn trong khách sạn đột nhiên phụt tắt. Hàng loạt âm thanh kính vỡ, tiếng phá cửa, tiếng bước chân liên tục vang lên.

Thư Phàm, Tú Linh, Tố Nga, bà Huyền và Đào Tuyết Viên kinh sợ.

Đào Tuyết Viên quá sợ hãi, đã nổ súng. Thư Phàm theo phản xạ, vội ôm lấy em gái vào lòng, hai chị em lăn tròn xuống sàn nhà.

Tố Nga và bà Huyền hét lên. Thư Phàm lịm dần đi, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ lồng ngực gần trái tim. Tú Linh đã sớm ngất đi, sớm không còn cảm giác.

Năm bóng đen đột nhập vào phòng, đánh bất tỉnh ba người phụ nữ. Khi còn một chút lý trí, Thư Phàm thấy cơ thể mình được nhấc bổng lên, một giọng nói trầm ấm vang bên tai: “Thư Phàm!” Sau đó tất cả đều rơi vào im lặng.

Lúc đèn điện trong khách sạn vụt tắt, Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh biết ngay có biến, cả hai lo sợ vội chạy đi tìm Thư Phàm và Tú Linh. Khi hai người mang theo mấy vệ sĩ chạy vào phòng, chỉ thấy bốn người phụ nữ nằm sõng soài trên sàn nhà, trên tay Đào Tuyết Viên cầm một khẩu súng, chiếc váy của Tú Linh dính đầy máu.

Vũ Gia Minh chưa bao giờ kinh sợ như thế, hắn nhào xuống ôm chầm lấy Tú Linh. Run sợ kiểm tra thân thể của Tú Linh. Khi phát hiện ra Tú linh chỉ ngất đi vì quá hãi, trên người không có bất cứ vết thương nào cả, lúc này thân thể cứng đờ của hắn mới thả lỏng, sắc mặt tái nhợt dần có sinh khí.

Hoàng Tuấn Kiệt hoảng loạn đi tìm Thư Phàm khắp nơi. Nhìn vết máu trên thân váy của Tú Linh, Hoàng Tuấn Kiệt càng sợ hãi hơn. Hắn sợ rằng, người bị thương chính là Thư Phàm. Nhìn khẩu súng mà Đào Tuyết Viên đang nắm trong tay kia thì biết.

Cánh cửa của căn phòng đã bị phá hỏng. Trên sàn nhà có dấu vết người đột nhập vào. Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh biết người nào đó đã đến đây mang Thư Phàm đi. Có thể Thư Phàm đang bị thương rất nặng, sợ rằng không thể qua khỏi được.

“Vũ Gia Minh!” Hoàng Tuấn Kiệt túm cổ áo hắn: “Nếu Thư Phàm xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Chỉ vì tính lăng nhăng và hào hoa của cậu, hai chị em Thư Phàm mới gặp nạn.” Càng nói Hoàng Tuấn Kiệt càng căm hận. Bây giờ Thư Phàm sống chết không rõ, cũng không biết ai đã bắt cóc, mang mất Thư Phàm đi.

Vũ Gia Minh thở dài. Hắn mừng vì Tú Linh không sao, nhưng cũng đau buồn vì Thư Phàm xảy ra chuyện. Hoàng Tuấn Kiệt nói đúng, nếu không có Thư Phàm, sợ rằng người bị lĩnh phát đạn đó vào người chính là Tú Linh. Mục tiêu của Đào Tuyết Viên khi cầm súng đến đây không phải là Thư Phàm, mà là Tú Linh, chính hắn đã hại hai chị em Thư Phàm.

Không muốn mất nhiều thời gian cãi nhau với Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt lao ra ngoài. Hắn hy vọng người mang Thư Phàm đi vẫn còn chưa đi xa, và hắn có thể tìm thấy Thư Phàm ở gần đây. Ba người vệ sĩ chạy theo Hoàng Tuấn Kiệt.

Vũ Gia Minh sai người nhanh chóng đưa Tú Linh, Tố Nga và bà Huyền vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Mặc dù ba người chỉ bị ngất, và tinh thần hơi hoảng loạn, không bị thương về thân thể, nhưng hắn vẫn muốn chắc chắn cả ba không có việc gì, nhất là Tú Linh.

Cử người bảo vệ Tú Linh, bà Huyền và Tố Nga xong, Vũ Gia Minh tiến hành thẩm vấn Đào Tuyết Viên. Hắn căm thù và hận Đào Tuyết Viên thấu xương. Cô ta chẳng những phá hỏng ngày vui của hắn, phá hỏng ước nguyện muốn được kết hôn với Tú Linh từ lâu, cô ta còn xuýt chút nữa bắn chết Tú Linh. Tuy rằng cô ta chưa đạt được mục đích của mình, nhưng Thư Phàm đã bị thương nặng, sống chết chưa rõ.

Hắn là một kẻ có thù tất báo, có oán tất trả. Hắn làm sao có thể bỏ qua cho cô ta. Hắn muốn cô ta phải trả gấp mười lần những gì mà cô ta đã gây ra. Hắn có rất nhiều cách để trả thù cô ta. Nếu chỉ đơn giản, giao cho cô ta cho cảnh sát thì đơn giản cho cô ta quá, hắn muốn từ từ hành hạ cả tinh thần lẫn cả thể xác của cô ta.

“Trói cô ta lại.” Vũ Gia Minh căm hận ra lệnh cho hai vệ sĩ.

Hai vệ sĩ nhận lệnh. Họ trói nghiến Đào Tuyết Viên vào ghế.

“Đào Tuyết Viên!” Vũ Gia Minh lạnh lùng nói: “Cô đã bắn bị thương Thư Phàm?”

Đào Tuyết Viên vừa tỉnh lại. Hình ảnh đầu tiên mà cô ta nhìn thấy là khuôn mặt lạnh lùng như băng đá của Vũ Gia Minh. Cô ta tưởng rằng mình đang mơ.

“Thư Phàm hiện giờ đang ở đâu? Là kẻ nào đã mang cô ấy đi?” Vũ Gia Minh đạp nhẹ vào thành ghế, khiến Đào Tuyết Viên sợ hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt tái mét.

“Cô tốt nhất thành thật trả lời cho tôi. Nếu không cô đừng trách tôi ra tay độc ác.” Vũ Gia Minh phất tay, ra hiệu cho vệ sĩ.

Hai vệ sĩ lên đạn, họ dí súng vào đầu cô ta.

Đào Tuyết Viên có thể liều mạng cầm súng vào khách sạn, thậm chí cô ta còn nung nấu quyết tâm muốn giết người, nhưng vốn là một kẻ nhát chết, cô ta làm sao có thể chịu đựng được hai nòng súng lạnh giá đang dí vào thái dương mình.

“Nói mau! Là kẻ nào đã mang Thư Phàm đi? Cô đã bắn bị thương cô ấy ở đâu?” Vũ Gia Minh không kiên nhẫn quát Đào Tuyết Viên. Hắn mặc dù không mấy ưa Thư Phàm. Nhưng nếu không có Thư Phàm, hắn đã không thuận lợi lấy được Tú Linh như thế. Nếu không có sự can đảm của Thư Phàm, Tú Linh có lẽ đã bị Đào Tuyết Viên bắn chết rồi. Nghĩ đến đây, Vũ Gia Minh lại càng căm hận Đào Tuyết Viên hơn, càng muốn hành hạ cô ta, muốn cô ta sống không bằng chết.

“Em…em không…không biết….” Đào Tuyết Viên run cầm cập đáp. Cô ta chưa bao giờ thấy khuôn mặt hung ác của Vũ Gia Minh như thế. Vũ Gia Minh bây giờ trông chẳng khác gì một trùm mafia đang xét xử kẻ phản bội trong tổ chức của mình.

“Không biết? Cô định đùa tôi chắc?” Vũ Gia Minh lạnh giọng, đôi mắt sắc bén của hắn đục ngàu: “Cô bắn bị thương cô ấy, cô lại nói cô không biết. Cô muốn tôi bắn một phát vào người cô thì cô mới nhớ ra được đúng không?” Vũ Gia Minh lên đạn, khẩu súng chĩa thẳng vào mặt cô ta: “Cô muốn tôi bắn vào đâu? Vào khuôn mặt xinh đẹp của cô hay vào đầu cô?”

Đào Tuyết Viên sợ tới mức muốn ngất đi, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa. Cô ta gào khóc, cầu xin Vũ Gia Minh: “Em….em…thật…thật sự không biết ai đã mang Thư Phàm đi. Lúc…lúc ấy điện bị cúp, em chỉ…..chỉ thấy có năm bóng đen, sau đó thì bị đánh ngất, nên không biết gì cả…..” Đào Tuyết Viên thành thật khai báo. Cô ta biết Vũ Gia Minh đang căm hận cô ta thấu xương, hận không thể xả hơn mười lỗ thủng trên người cô ta, nên cô ta không dám nói có nửa điểm lừa dối, cô ta không muốn chết.

Nhìn cánh cửa bị đạp phá, nhìn những dấu vết trong phòng, Vũ Gia Minh biết cô ta không nói dối.

“Cô đã bắn bị thương Thư Phàm? Cô bắn cô ấy bao nhiêu phát đạn, cô đã bắn trúng cô ấy ở đâu?” Vũ Gia Minh gằn từng tiếng, nhiệt độ trong cơ thể hắn tăng lên, khẩu súng trong tay hắn run run chứng tỏ hắn đang tức giận đến cực điểm.

“Anh…anh Minh!” Đào Tuyết Viên rơi lệ, cô ta nhìn Vũ Gia Minh bằng đôi mắt cầu xin.

“Trả lời mau! Tôi đếm đến ba, nếu cô không nói thật…..” Vũ Gia Minh nhếch mép, ngón tay đặt tại cò súng khẽ di chuyển.

Đào Tuyết Viên hét lên, vội nói nhanh: “Đừng đếm! Xin anh đừng đếm! Em bắn cô ấy một phát đạn, vì quá tối nên em không biết trúng vào đâu.”

“Khốn khiếp! Cô là một người đàn bà độc ác và ti tiện.” Vũ Gia Minh chửu rủa: “Khi cô tính kế lừa tôi vào bẫy, tôi đã cố gắng bỏ qua cho cô, đã cho cô nhiều cơ hội để sữa chữa, nhưng cô vẫn chứng nào tật ấy, thậm chí cô còn dám cầm súng để giết người.”

Vũ Gia Minh ngồi dậy. Hắn dùng giày nâng cằm của Đào Tuyết Viên lên, cúi gần mặt của cô ta, Vũ Gia Minh cười lạnh: “Cô còn nhớ những gì mà tôi đã nói khi chúng ta gặp nhau ở nhà hàng không? Tôi nói rằng lần sau nếu cô còn tiếp tục, tôi sẽ không dùng lời nói nữa, mà sẽ dùng hành động để trả thù cô thật tàn khốc.” Vũ Gia Minh dùng sức, khiến khuôn mặt Đào Tuyết Viên vặn vẹo khó coi, sắc mặt của cô ta đã trắng bệch như tờ giấy bị ngâm lâu trong nước lạnh.

Thân hình Đào Tuyết Viên không ngừng run lên, nước mắt vì sợ hãi đã tuôn ra như mưa, môi cô ta run run, nhìn cô ta lúc nãy chỉ là một con thú đã bị bắt nhốt, sắp bị sói giết thịt. Cô ta vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của Vũ Gia Minh.

“Mang cô ta đi!” Vũ Gia Minh hất hàm, ra hiệu cho hai người vệ sĩ.

Họ lập tức tiến đến, luồn tay vào nách Đào Tuyết Viên, họ nhấc bổng cô ta lên.

“Vũ Gia Minh! Anh định mang tôi đi đâu?” Đào Tuyết Viên không ngừng giãy dụa, miệng la hét. Cô ta cố sống cố chết không muốn bị mang ra khỏi đây. Cô ta linh cảm nếu rời khỏi đây, cô ta sẽ gặp phải chuyện không may.

“Tôi chỉ muốn cô được nếm một chút mùi vị địa ngục của nhân gian thôi. Cô hãy từ từ mà thưởng thức.” Vũ Gia Minh nhếch mép cười nhạt, chán ghét không thèm nhìn cô ta.

Hai vệ sĩ đánh mạnh vào đầu Đào Tuyết Viên, khiến cô ta ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đào Tuyết Viên bị tống vào một xe tải. Cô ta bị trói gô lại trông như một con heo, miệng bị nhét giẻ. Chiếc xe tải trở cô ta đi sâu vào tận trong rừng. Trong rừng có một căn nhà gỗ, Đào Tuyết Viên bị xích nhốt trong một cũi sắt khá to. Vũ Gia Minh muốn cô ta trải qua cảm giác bị bắt nhốt, bị giam giữ như một con chó, để cô ta hiểu ra rằng trăm ngàn lần không nên đắc tội với hắn. Nếu Tú Linh bị cô ta bắn chết, hắn còn trả thù cô ta khủng khiếp hơn, không chỉ đơn giản là bắt nhốt.

Vũ Gia Minh chuyển lòng thù hận từ Đào Tuyết Viên sang ông Đào. Hắn muốn cha con nhà họ Đào phải trả giá cho những gì mà họ đã gây ra. Hắn đã cố nhẫn nhịn, cố bỏ qua cho họ, nhưng họ lại không biết điều. Ông Đào dám dùng quyền lực của mình để bắt ép hắn, năm lần bảy lượt đều dồn hắn đến đường cùng, con gái của ông ta xuýt bắn chết Tú Linh – người phụ nữ hắn yêu hơn cả tính mạng mình. Thù mới nợ cũ, hắn sẽ tính một lần với ông Đào.

Trong khi Vũ Gia Minh bận giải quyết chuyện ân oán cá nhân của mình, Hoàng Tuấn Kiệt đã lái xe đi tìm Thư Phàm khắp nơi. Hắn không biết hiên giờ Thư Phàm đang ở đâu, bị thương có nặng lắm không và ai là người đã mang Thư Phàm đi?

Nghĩ đến những vết máu rải rác trong phòng, và thân váy đầy máu đỏ tươi của Tú Linh, lòng Hoàng Tuấn Kiệt thắt lại, trái tim hắn đập yếu ớt trong lồng ngực. Thêm một lần nữa, hắn lại có nguy cơ mất Thư Phàm vĩnh viễn. Tại sao hắn luôn luôn là kẻ không may mắn trong tình

yêu? Phải khó khắn lắm, hắn và Thư Phàm mới đến được với nhau, tại sao ông Trời vẫn còn muốn thử thách hắn? Nếu lần này hắn thật sự mất đi Thư Phàm, hắn thề sẽ không còn làm người tốt nữa, chính tay hắn sẽ cầm súng giết chết Đào Tuyết Viên, sẽ phá nát gia đình nhà họ Đào.
Bình Luận (0)
Comment