Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 2

Giang Vấn Nguyên bị động trở thành một thành viên trong tổ đội ba người nhưng không có ý định tiếp tục thụ động, cậu nhìn hỏi hai người kia: "Nếu chúng ta đã bị động chọn việc đào đất, vậy trạm đầu tiên đến đường hầm xem đi."

Đối với lựa chọn tìm chết của Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Hành không mảy may nhăn mày, gật đầu đồng ý, "Khi vào đường hầm chú ý một chút, một khi phát hiện nguy hiểm, chúng ta lập tức lui lại."

So sánh với Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành, Trương Thần có chút yếu thế, cậu ta yên lặng cổ vũ chính mình, phương pháp đơn giản thô bạo tiếp thêm can đảm chính là nhìn dáng vẻ sợ hãi của người khác, dịch chuyển tình cảm khiến lúc sau cậu không sợ hãi như vậy nữa. Vì vậy, cậu ta nói với Giang Vấn Nguyên: "Tại sao anh không hỏi chúng tôi trò chơi Bàn tròn là cái gì, con rối có thể cướp đi năng lực thân thể của người chơi là cái gì, hoặc hỏi một chút cách để vượt qua trò chơi?"

"Điều tra vị trí hoàn cảnh hiện tại của chúng ta cũng là một loại phương thức tìm hiểu trò chơi Bàn tròn. Huống chi, chúng ta là đồng đội." Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Trương Thần, nhấn mạnh hai từ đồng đội, "Vào lúc thích hợp, tôi tin rằng hai người sẽ giải thích những thắc mắc đó cho tôi, câu trả lời này cậu vừa lòng không?"

"..." Trương Thần không nói một chữ nào.

Không lâu sau, ba người đã đến cổng vào đường hầm.

Đoạn giữa đường hầm bị một khối đất sụp xuống cắt ngang, không khí không lưu thông, ba người đội nón bảo hộ tiến vào, vẫn còn có thể ngửi thấy mùi máu dày đặc trong không khí. Việc Lương ca bị thương không hề gây ra đả kích cho đội sửa chữa khẩn cấp, nhóm công nhân đơn giản sắp xếp điều tra nguồn gốc tai họa một chút, lại bắt đầu bận rộn đào đất, tựa như trong mười ngày sửa chữa khẩn cấp này, sinh mạng của họ cũng bị đẩy xuống ưu tiên thứ hai.

Đội sửa chữa khẩn cấp và người chơi có đãi ngộ hoàn toàn khác nhau, công cụ của người chơi đều thuộc dạng nguyên thủy thô sơ, nhóm công nhân sử dụng lại là máy móc bán tự động, hiệu suất đương nhiên cao hơn nhiều, rất nhanh đã tiến được về phía đường hầm bị chặn thêm mười mấy centimet.

Lối đi an toàn rất hẹp, ba người chỉ có thể xếp thành một hàng đi vào, Tả Tri Hành đi đầu, Giang Vấn Nguyên ở giữa, Trương Thần bao đuôi. Ba người phân công hợp tác, Tả Tri Hành thăm dò địa điểm thi công phụ cận, điều tra nơi Lương ca bị thương;trt phụ trách dò xét toàn bộ đường hầm, chú ý điểm khác thường của đường hầm; Giang Vấn Nguyên phụ trách điều tra tình huống khẩn cấp.

Chuyên ngành đại học của Giang Vấn Nguyên không thiên về công trình dân dụng, đứng ở cửa nhìn nhóm công nhân đào đất sụp nguyên khối có chút bối rối, nhưng Giang Vấn Nguyên có thể xác định, theo như phương thức công tác của bọn họ thì độ nguy hiểm không cao, thương tích của Lương ca có chút khó tưởng tượng được. Đến cùng là sự cố phát sinh ngoài ý muốn hay có thứ không rõ nào đó đang làm trò quỷ?

Quá trình điều tra tiến triển thuận lợi, ba người chỉ dừng lại ở đường hầm mười mấy phút đã đi ra. Bên ngoài cửa hầm, bốn người đội nón bảo hộ tay cầm xẻng người chơi lẳng lặng nhìn bọn họ, bốn người đều là nam. Sau khi xác định ba người không có việc gì, sắc mặt ngưng trọng hòa hoãn lại một chút.

Người nam dẫn đầu chừng ba mươi tuổi có vẻ ngoài bình thường, không ngừng xoa mồ hôi lên quần, nói với Tả Tri Hành: "Tả ca, không nghĩ tới có thể ngồi cùng bàn chơi với cậu."

Tả Tri Hành nhìn anh ta vài lần, "Anh là ai? Chúng ta đã từng gặp?"

Người đàn ông vẻ mặt xấu hổ, "Tôi tên Lê Dũng, chúng ta đã từng hợp tác trong trò chơi Bàn tròn Matryoshka.

Tả Tri Hành tự hỏi vài giây, cuối cùng nhớ ra có một người như vậy, "Anh không nhận việc phụ bếp?" - hắn nói không hề khách khí, chỉ thiếu nước chỉ vào múi Lê Dũng mắng anh ta tham sống sợ chết.

Lê Dũng tự thấy mình tham sống sợ chết không hề có vấn đề gì, anh ta sờ sờ mũi, "Công việc của chúng ta là rút thăm quyết định, rút ngẫu nhiên một người là phụ nữ bị mất thính lực hoàn toàn, còn lại là một đứa trẻ mười bốn tuổi, tôi có sợ chết như thế nào cũng không thể đi cướp công việc của bọn họ được.

Sau khi chúng ta chia công việc, nhân viên của Lương ca nói chúng tôi biết mỗi ngày phải ở nơi nhận công tác một giờ, Tả ca anh tốt nhất nên dành ra thời gian đến trạm, nếu quá muộn sẽ không an toàn.

Tin tức Lê Dũng mang đến giá trị không nhiều lắm, nhưng Tả Tri Hành cũng không lấy không của anh ta, "Đường hầm tạm thời không nguy hiểm, các người chỉ cần đi theo đội thi công, dựa theo thủ tục công tác, cơ bản sẽ không có vấn đề gì lớn."

Lê Dũng cảm kích nói cám ơn với Tả Tri Hành, mang theo ba người chơi cầm xảng cẩn thật đi vào đường hầm, bóng lưng quyết tuyệt như tráng sĩ hướng ra pháp trường.

Đã có phiếu chấm công nhiệm vụ, trước tiên chúng ta nên hoàn thành công việc, sau đó tiếp tục thăm dò bản đồ.

Trương Thần và Giang Vấn Nguyên không có ý kiến, cuối cùng thì không ai dám bảo đảm lúc tra xét bản đồ luôn thuận lời vậy, vạn nhất phát sinh tình huống bộc phát dẫn đến không thể hoàn thành công việc thì mất nhiều hơn được.

Ba người trở lại chỗ thùng dụng cụ, phần lớn người chơi đã đi nói khác hành động, chỉ còn một nam nhân cao gầy tên Tần Cao Chí. Tần Cao Chí nhận việc khuân vác, xe khuân đất là hai người tổ đội sử dụng, vì Lương ca bị thương, điều một người chơi đi đào đất, Tần Cao Chí trở thành người bị lẻ ra. Xe khuân đất là do hai người dùng, một người liền gặp phải chút khó khăn, Tần Cao Chí bị thu vé vào cửa là đùi phải, đang khập khiễng luyện tập xe đẩy ở bãi đất trống.

Giang Vấn Nguyên lấy xẻng của mình trong rương, nói với Tần Cao Chí đang gian nan đẩy xe: "Chi bằng anh đi tìm một tổ khuân đất, nhập làm một nhóm ba người với bọn họ? Tôi vừa thấy hau nữ sinh đẩy xa khuân đất đi vào đường hầm, các cô ấy đẩy xe hơi quá sức, hẳn là rất vui vẻ nhận cậu."

Tần Cao Chí ngẩn người, không nghĩ Giang Vấn Nguyên sẽ đáp lời anh ta. Vì nhận thấy Giang Vấn Nguyên có thiện ý, Tần Cao Chí nói sự thật, cũng xem như cho Giang Vấn Nguyên một lời nhắc nhở: "Lương ca có nói, mỗi người đều có công cụ thuộc về chính mình, nếu tôi gia nhập đội khác, công cụ vẫn là chiếc xe này."

Giang Vấn Nguyên cúi đầu trầm mặc, không loại trừ khả năng sử dụng công cụ của người khác hoặc không dùng công cụ của chính mình sẽ khởi động điều kiện tử vong, không ai dám đi thử, lựa chọn duy nhất của Tần Cao Chí cũng là dựa trên quy tắc Lương ca đã nói.

Giang Vấn Nguyên cầm xẻng đi theo Tả Tri Hành và Trương Thần trở về đường cũ đi đến đường hầm, công việc của bọn họ là dọn sạch đất trên đường ray sau khi máy đào. Đội sửa chữa khẩn cấp không bố trí người canh giữ người chơi, phỏng chừng cũng không trông cậy gì việc người chơi sẽ nghiêm túc hoàn thành công việc. Giang Vấn Nguyên và những người chơi đào đất khác trải qua một giờ dày vò trong đường hầm, áo sơ mi sau lưng mướt mồ hôi dán chặt lên da.

Tất cả người chơi đào đất đều sống sót, đại đa số thần kinh thoáng thả lỏng đôi chút.

Trương Thần nóng bức dùng tay quạt quạt, "Chúng ta đến ký túc xá nhìn chút đi."

Tả Tri Hành không phản đối, "Vẫn nên đi ký túc xá một chuyến, xẻng tùy thân mang theo không tiện, vẫn nên đặt ở ký túc xá thì hơn."

Giang Vấn Nguyên nắm chặt cái xẻng đã đánh dấu trong tay, "Ký túc xá sẽ an toàn?"

"Đồ vật quý giá thì nên mang theo bên mình, bất quá một cái xẻng vẫn có thể ném được." Trương Thần lúc đầu còn sợ hãi khi này đã cười hì hì, xem ra tâm lí cũng chuẩn bị đủ rồi.

Ký túc xá của người chơi và ký túc xá của đội sửa chữa khẩn cấp nằm tách biệt nhau, từ tám gian liền nhau tạo thành, được xây dọc từ nam đến bắc một con sông. Khi ba người đi vào ký túc xá, bốn gian đã dán bảng tên, phòng có chủ đều có khóa không thể mở ra, phòng trống tùy ý ra vào. Ba người đi qua một lượt tất cả phòng trống, phong cách phòng giống nhau như đúc, đều có hai giường tầng, bốn tủ nhỏ và một bộ bàn ghế. Chọn ra một gian cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng Giang Vấn Nguyên chú ý đến một vấn đề, cậu chỉ vào gian phòng có dán tên "Lương ca" ở phía Đông, "Lương ca không được sống trong ký túc xá của đội sửa chữa, hẳn là ở một chỗ với chúng ta.

Phòng ghép chất lượng không tốt lắm, bọn họ đứng bên ngoài phòng Lương ca, có thể nghe tháy bên trong truyền ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ rõ ràng, mùi máu tươi cũng rất nặng. Ba người đã thấy bộ dáng của Lương ca, bị thương nặng như vậy không đến bệnh viện trị liệu lại kiên trì ở lại hiện trường thi công, muốn nói trong này không có gì kỳ quặc, trẻ con ba tuổi cũng không tin.

Ba người yên lặng trao đổi, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành bỏ hai phiếu tán thành, Trương Thần một phiếu bỏ quyền, rất muốn tìm chết mà chọn phòng trống bên cạnh Lương ca.

Sau khi chọn phòng ở, trên mặt bàn trong phòng xuất hiện ba bảng tên viết Tả Tri Hành, Trương Thần và Trần Miên.

Giang Vấn Nguyên cầm bảng viết tên Trần Miên, ánh mắt hơi lóe. Không chỉ có bảng tên, trong ba tủ khác nhau cũng xuất hiện quần áo lao động, giày, bao tay thích hợp với dáng vóc của ba người.

Thời gian qua rất nhanh, ba người nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, thay quần áo sạch, điều tra ký túc xá phụ cận một lần, cũng đã gần đến hoàng hôn.

Đến giờ cơm, người chơi lục tục đến nhà ăn tụ họp, đa số mặc quần áo lao động. Giang Vấn Nguyên yên lặng đếm số người, mười bốn, không thiếu ai. Đã tiến vào trò chơi một lúc, người chơi tốp năm tốp ba lập nhóm, ngồi cùng nhau ăn bữa tối nhạt như nước ốc.

Ăn xong cơm thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối.

Tả Tri Hành để chén đũa đã dùng vào rổ, nói với Trương Thần và Giang Vấn Nguyên: "Còn một lúc mới đến đến 9 giờ tắt đèn, tôi định đến nơi chứa đất nhìn một chút, các cậu muốn đi không?"

Thể xác và tinh thần của Trương Thần đều kiệt quệ, "Món khoai tây xào thịt mặn to tướng vừa rồi đã tiêu hết HP của em, kính xin đại lão buông tha."

Tố chất cơ thể Giang Vấn Nguyên không tồi, còn dư chút thể lực, nhưng dù sao cũng cần giữ lại chút sức phòng khẩn cấp, "Tôi cũng muốn nghỉ ngơi."

Tả Tri Hành không miễn cưỡng, một mình đến đất đào chất đống phụ cận nhà ăn điều tra tình huống.

Không biết món khoai tây kia từ tay cao thủ nào ra, có thể sánh ngang với vũ khí sinh hóa, Trương Thần sau khi về đến ký túc xá thì bắt đầu đau dạ dày. Giang Vấn Nguyên không hỏi Trương Thần vấn đề trò chơi, chỉ nhường cho cậu ta giường phía dưới, bản thân nằm giường bên trên.

Trong lòng Giang Vấn Nguyên mang một đống chuyện, vốn tưởng sẽ khó đi vào giấc ngủ, kết quả nằm xuống không bao lâu thì nặng nề thiếp đi. Trong mơ, cậu và Trần Miên rúc vào nhau, cậu ôm vai hắn, hôn lên môi hắn, nhẹ giọng an ủi hắn. Giấc mơ này quá tốt đẹp, Tả Tri Hành trở về khi nào cậu cũng không biết, thẳng đến nửa đêm cậu bị một loạt tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.

Tiếng đập cửa từ cách vách truyền đến, sau một tiếng đập mạnh, âm thanh phẫn nộ của Lương ca truyền đến, "Lý Hảo Hảo, Tiết Hỉ! Làm thế nào các người có thể mang công cụ quan trọng để ở hiện trường công tác, ngay bây giờ lập tức đi lấy về cho tôi."

Hai nữ sinh trong phòng không mở cửa, Lương ca thở hổn hển đi đến phòng kế tiếp, dùng cách lúc nãy mắng người trong phòng không mang công cụ về một hồi, đều là người chơi phụ trách khuân đất.

Những người không mang công cụ về đều bị Lương ca gõ cửa một lần, không ai trả lời, hắn ta cười lạnh uy hiếp: "Nếu không mang công cụ về, các người không có tư cách làm việc ở nơi này!"

Giang Vấn Nguyên nằm nghiêng trên giường, bên tai truyền đến tiếng khóc của người chơi, dần dần là tiếng bước chân sột soạt, có người mở của phòng. Người đầu tiên rời ký túc xá, tiếp theo có người thứ hai, người thứ ba, ... Năm người chơi không mang công cụ về, toàn bộ đều ra khỏi ký túc xá. Lương ca cuối cũng cũng vừa lòng, hắn ta chậm rãi trỏ về phòng mình, khi hắn đi ngang qua phong Giang Vấn Nguyên, cậu xuyên qua cửa sổ, trông thấy khuôn mặt suy sụp xám trắng, trán quấn băng chậm chạp có máu chảy ra, trên mặt treo nụ cười quỷ dị, trở về phòng mình, nặng nề đóng cửa lại.

"Đêm nay sẽ có người chết." Giọng nói trầm thấp của Trương Thần từ giường dưới truyền đến, hoàn toàn bất đồng với cảm giác hoạt bát ban ngày.

"Ngủ đi." Tả Tri Hành ngủ ở giường tầng bên cạnh Giang Vấn Nguyên, giọng nói trước sau ổn định, mang theo một loại trấn an hiệu quả.

Giang Vấn Nguyên ôm chặt chăn, "Ừm..."

...

*Khoai tây xào thịt mặn:

Bình Luận (0)
Comment