Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 91

Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Con thuyền trôi trên mặt hồ, cách sông Minh Kính ngày càng gần, Trần Miên nói với Vi Phong Đăng: "Hôm qua lúc ban ngày khi chúng tôi tham quan hồ, chiếc thuyền đã lắc lư một lúc, anh nói đó là cụ rùa bơi qua. Anh đã nói dối, không có con rùa nào bơi đến cả, từ đầu đến cuối nó đều ở trên thuyền của chúng ta. Nói chính xác là nó đi theo anh, Vi Phong Đăng. Anh đoán xem, đêm nay nó có theo chúng ta không?"

Vi Phong Đăng im lặng cúi gằm mặt, không định trả lời. Vừa hay đồ nhắm gã chuẩn bị có bò kho, Giang Vấn Nguyên gắp một miếng thịt vứt vào nước. Miếng thịt bò mỏng chưa chìm hẳn xuống thì bỗng một con rùa đen cực lớn ngoi lên khỏi mặt hồ, hút miếng thịt và lượng lớn nước vào. Rùa đen vô cùng lớn, khi nó bơi quấy động mặt hồ, thuyền cũng lắc lư tròng trành.

Trần Miên vội vàng áp mái chèo vào mặt nước để ổn định thuyền, tránh cho Giang Vấn Nguyên sợ hãi, "Vi Phong Đăng, anh nhìn kìa, con rùa đó quả thật đi theo anh. Anh biết nguyên nhân nó theo mình không?"

Ngày thường Vi Phong Đăng rất giỏi khoản ăn nói, nhưng lúc này quyết tâm im lặng. Vừa rồi Cam Điềm Điềm hoảng hốt nên chỉ trông thấy một bóng đen lớn dưới nước, cái khối đó còn to hơn hai nắm tay cô. Lực cắn của rùa rất lớn, nếu họ bị con rùa trong nước cắn một nhát chắc chắn sẽ không còn cả da lẫn xương. Cam Điềm Điềm sợ hãi chiếu đèn xuống nước, nhưng ăn xong rồi thì con rùa lại lặng xuống, cô không cách nào tìm được nó.

Cam Điềm Điềm hơi suy sụp: "Đại lão, tại sao chúng ta phải đến hồ Ô Thang vậy. Ưu thế của chúng ta trên mặt đất là ngang bằng, nhưng hồ này là sân nhà của Vi Phong Đăng! Bây giờ không thấy con rùa kia nữa, nếu gã ra lệnh cho nó tấn công chúng ta, hai người có thể chống đỡ được nhưng tôi thì sao bây giờ, phản ứng của tôi rất chậm..."

Cam Điềm Điềm cũng được xem như nét bút khai màn, mấy lần Trần Miên và Giang Vấn Nguyên thử đều không thể cạy miệng Vi Phong Đăng nhưng cô lại làm được. Vi Phong Đăng đã không thể nhịn nữa: "Nếu con rùa kia thật sự tấn công mấy người cũng không phải do tôi điều khiển!"

Trần Miên khua mái chèo tiếp tục đi đến hồ Minh Kính, "Cô thật sự muốn tôi cười chết mới cam tâm hả Cam Điềm Điềm. Sao hồ Ô Thang có thể là sân nhà của Vi Phong Đăng được, chỗ này là địa bàn của Đổng Tiểu Uyển!"

đầu Cam Điềm Điềm đầy chấm hỏi, nhưng cô không hỏi Trần Miên ngay mà nhìn Giang Vấn Nguyên.

Từ sau khi rùa đen ngóc đầu Giang Vấn Nguyên đã vịn chặt mép thuyền, giải đáp thắc mắc của Cam Điềm Điềm có thể dời sự chú ý của cậu nên cậu đồng ý.

"Cô còn nhớ cách nam tóc bím và nữ đầu đinh chết không, giống hệt như cách cha mẹ Vi Phong Đăng chết. Sức một người phụ nữ muốn khiêng hai người đàn ông tròng lồng heo đã khó, huống chi nhồi cả một người sống sờ sờ vào chum. Đó không phải chuyện con người có thể làm. Lúc báo thù cho cha mẹ mình, Đổng Tiểu Uyển đã không còn là người nữa."

Ban đầu Cam Điềm Điềm không hề nghĩ tới vấn đề thời gian, Giang Vấn Nguyên đã đánh thức cô, "Chủ nhân rùa đen này không phải Vi Phong Đăng, là Đổng Tiểu Uyển! Nó được cử đến theo dõi Vi Phong Đăng, xem gã có chung thủy không. Lúc ở nhà không thấy rùa vì lúc đó gã đang trong tầm quan sát của Đổng Tiểu Uyển, không cần phái loài rùa hành động chậm chạp trên đất kè kè đi theo."

Cam Điềm Điềm biết Vi Phong Đăng chỉ là người thường, không thể ra lệnh con rùa khổng lồ đó tấn công mình thì sửa ngay thái độ e dè lúc trước, độc miệng phân tích.

"Sau khi Đổng Tiểu Uyển gϊếŧ cha mẹ của Vi Phong Đăng, Vi Phong Đăng cũng muốn báo thù lại chị ta, nhưng tình huống chị ta lại quá quái lạ, gã không biết mình phải dùng cách nào mới gϊếŧ chị ta được nên mới nghiên cứu tà thuật. Gã ngược đãi Đổng Tiểu Uyển, bắt chị ta làm quần quật thâu đêm suốt sáng vì chị ta có được năng lực tương đương sau khi hóa nửa người nửa rùa, bị trạng thái đó trói buộc. Trước lúc Vi Phong Đăng hủy đi sự chung thủy, chị ta cũng phải giữ vững trong sạch của mình, dù bị ngược đãi cũng không cách nào rời khỏi gã."

Vi Phong Đăng im lặng hồi lâu, nhìn mặt sông Minh Kính gần ngay trước mắt, cất giọng bình tĩnh: "Các người dụ tôi đến đây để đòi công bằng cho Đổng Tiểu Uyển? Các người phân tích không sai, Tiểu Uyển được rùa thần phù hộ nên đã thành công gϊếŧ cha mẹ tôi để báo thù. Nhưng tôi chưa từng làm chuyện gì quá có lỗi với Tiểu Uyển, tuân theo đạo nghĩ thủy chung son sắc của rùa thần, cô ta không thể tổn thương tôi. Biện pháp duy nhất khiến các người có thể giải thoát cho cô ta khỏi tay tôi là tạo ra biểu hiện giả tôi không giữ đạo, nhưng các người phải suy nghĩ kỹ, nếu Tiểu Uyển nhận định tôi vượt rào thì đối tượng vượt rào với tôi cũng sẽ nhận trừng phạt. Nên các người ngoan ngoãn từ bỏ đi, Tiểu Uyển vĩnh viễn chỉ có thể là nô ɭệ của tôi."

Cam Điềm Điềm giận đến mức chỉ thẳng vào mặt gã mắng ầm lên: "Đồ cặn bã! Đổng Tiểu Uyển vì chịu ràng buộc nên không thể gϊếŧ anh nhưng chúng tôi không có, chúng tôi có thể thay chị ấy gϊếŧ anh!"

"Vô dụng thôi." Trần Miên dừng chèo, "Vi Phong Đăng đang bị rùa đen của Đổng Tiểu Uyển giám sát, tuy nó không thể truyền đạt tin tức quá phức tạp nhưng chỉ ra người đã gϊếŧ Vi Phong Đăng thì vẫn được. Chúng ta gϊếŧ gã chẳng những không thể giải thoát cho Đổng Tiểu Uyển mà chị ta có thể còn phải vì nghĩa báo thù, tiếp đến thủ tiết vì Vi Phong Đăng, quãng đời còn lại trôi qua trong cô độc."

Còn một số thứ Trần Miên không nói ra nhưng Cam Điềm Điềm lại ngầm hiểu một cách thần kỳ. Nếu họ chọn qua màn bằng cách gϊếŧ Vi Phong Đăng sẽ bị Đổng Tiểu Uyển đuổi gϊếŧ, trở thành đá lót đường cho người chơi khác. Cam Điềm Điềm xoay bím tóc liên tục, "Chúng ta nên làm gì bây giờ, làm cách nào giúp Đổng Tiểu Uyển được giải thoát."

"Vậy nên chúng ta vẫn còn một cách qua màn khác, nếu dù có chọn thế nào chúng ta vẫn phải bước qua ải Đổng Tiểu Uyển chi bằng hợp tác với Vi Phong Đăng, giúp gã gϊếŧ chị ta báo thù." Lúc nói câu này, Trần Miên luôn quan sát biểu hiện của Vi Phong Đăng.

Vi Phong Đăng không thể nhịn được nữa: "Các người đủ rồi, chuyện tôi và Đổng Tiểu Uyển người ngoài mấy người không có quyền soi mói. Tôi không cần giúp đỡ, sự tồn tại của Tiểu Uyển bây giờ rất tốt, cô ta rất nghe lời, chúng tôi còn phải dựa vào tay nghề cô ta để kinh doanh."

Cam Điềm Điềm đã bị Vi Phong Đăng làm ghê tởm cực độ rồi, "Hai vị đại lão, hai người muốn giúp tên cặn bã này thật hả? Tôi muốn đứng về phe Đổng Tiểu Uyển."

Trần Miên vỗ tay cho Cam Điềm Điềm, "Cô nói rất đúng. Nếu Vi Phong Đăng không thức thời, chúng ta cũng không cần mặt dày mày dạn một mực giúp gã, chúng ta giúp Đổng Tiểu Uyển được giải thoát đi. Cam Điềm Điềm, cô nắm tay gã, tôi có cách tạm thời che mắt Đổng Tiểu Uyển khiến chị ta nghĩ rằng gã đã phạm sai lầm trong lúc ra ngoài. Cô là vị thành niên, chờ khi Đổng Tiểu Uyển trừng phạt gã xong thì cô vẫn an toàn."

Cam Điềm Điềm tức hộc máu: "Ngu quá! Anh nói ra hết rồi Vi Phong Đăng chạy thì sao! Gã nhảy xuống nước trốn thoát thì chúng ta thế nào..."

Cam Điềm Điềm chưa nói hết câu đã nghe tiếng Vi Phong Đăng đi nhanh đến, gã giành trước một bước ——

Nắm lấy tay Cam Điềm Điềm.

Cam Điềm Điềm kinh ngạc nhùn Vi Phong Đăng chủ động lao vào chỗ chết, cơ bản vẫn chưa tỉnh táo lại xem đây là chuyện gì thì đã thấy những đốm sáng lóe lên do rối được kích hoạt.

Vài giây sau, vô số bọt nước sôi lên ngay vị trí con thuyền, một bóng dáng khổng lồ vọt lên, nặng nề đè bẹp Vi Phong Đăng. Đó là một con rùa đen còn lớn hơn con vừa rồi giám sát Vi Phong Đăng, trên người nó vẫn còn bộ quần áo rách nát, đúng là quần áo hôm nay Đổng Tiểu Uyển mặc. Cơ thể chị ta đã hoàn toàn biến thành rùa, không còn hình dáng nào của con người nữa.

Rùa lớn đè trên người Vi Phong Đăng há miệng, cắn một nhát đứt đầu gã ta!

Cam Điềm Điềm bị máu bắn đầy người, chưa kịp phản ứng thì con rùa lớn đã ăn Vi Phong Đăng từng miếng từng miếng một, cuối cùng chỉ còn sót lại một bàn tay còn nắm tay Cam Điềm Điềm.

Cam Điềm Điềm bị cảnh tượng ăn thịt người gần sát mắt dọa khiếp vía, lập tức vứt tay Vi Phong Đăng đi. Rùa lớn quay đầu, ngoạm được miếng thịt đang bay trên không, chưa nhai đã nuốt trọng. Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi mà Vi Phong Đăng đã hoàn toàn biến khỏi thế giới, chỉ còn vũng máu trên thuyền chứng minh gã từng tồn tại.

Rùa lớn nuốt toàn bộ cơ thể gã rồi nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nó liếm vết máu còn dư lại trên thuyền. Trong suốt quá trình này, con rùa đang nằm bẹp trên đất dần dần nhỏ lại, tay chân dài ra, làn da bắt đầu trở về màu người, khuôn mặt cũng dần hiện rõ.

Đổng Tiểu Uyển liếm xong giọt máu cuối cùng của Vi Phong Đăng thì thong thả ngồi dậy, khuôn mặt mù mờ như chưa hề hay biết chuyện gì đã xảy ra. "Cá người là ai... Tại sao tôi lại ở chỗ này, tôi phải về nhà, khuya lắm rồi, Phong Đăng không thấy tôi ở nhà nhất định sẽ rất lo lắng..."

"Chúng tôi là bạn của Vi Phong Đăng." Lúc rùa lớn gặm xác Vi Phong Đăng Giang Vấn Nguyên vẫn ngồi tại chỗ, khi Cam Điềm Điềm vứt tay gã chạy về đuôi thuyền thì cậu là người đứng gần chị ta nhất, "Chị và Vi Phong Đăng đã kết hôn bao lâu rồi?"

Nghe được lời này, Đổng Tiểu Uyển thả lỏng một chút, hơi thẹn thùng trả lời: "Tôi và Phong Đăng vừa lấy nhau một tháng, cô cậu là bạn Phong Đăng quen bên ngoài à, trước giờ tôi chưa từng gặp cô cậu."

Cam Điềm Điềm không còn sức lực ngồi bệt xuống thuyền, Đổng Tiểu Uyển đã ăn tươi nuốt sống Vi Phong Đăng vậy mà lại không nhớ chút gì, trở về khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời mình. Môi Cam Điềm Điềm run run, không sao cất lời, cô dùng ngôn ngữ hình thể hỏi Giang Vấn Nguyên và Trần Miên: Mục đích trước giờ của Vi Phong Đăng không phải báo thù Đổng Tiểu Uyển, gã muốn cứu chị ta đúng không?

Nhờ vào một con rối có khả năng phiên dịch, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên phát hiện đống nghiên cứu của Vi Phong Đăng có hai hướng. Thứ nhất, làm cách nào gϊếŧ người rùa. Thứ hai, làm sao để khiến người rùa bình thường trở lại.

Còn một số nghiên cứu vụn vặt nữa, đại khái lắm sao để kéo dài hoặc ngăn lại quá trình hóa người rùa. Một khi biến thành người rùa sẽ không ngừng thay đổi, không thể di dời, không thể ngừng lại, kết quả chỉ có duy nhất hoàn toàn thành rùa đen, không cách nào trở lại. Chỉ có cách gắng sức duy trì hoạt động của con người trong thời gian dài, duy trì hoạt động của não mới có thể kéo dài thời gian.

Trần Miên thử Vi Phong Đăng nhiều lần là để xác định lựa chọn của gã. Vì bất kể là cách gϊếŧ người rùa hay khôi phục về nguyên dạng gã đều đào sâu thấu đáo. Sự thật chứng minh gã đã chọn vế sau, người rùa chỉ có thể gϊếŧ chết bạn đời phản bội lời thề chung thủy mới có thể giải thoát, trở lại làm người.

Đại khái nếu họ chọn gϊếŧ người rùa sẽ bị phán là qua màn thất bại, chỉ có thể hoàn thành nguyện vọng văn hóa Vi Phong Đăng. Vi Phong Đăng kéo dài đến tận lúc này là do gã không muốn liên lụy người vô tội. Con rối gây ảo giác của Giang Vấn Nguyên chỉ có tác dụng với người chơi, nếu giữa họ không có ai là vị thành niên, cùng lúc cũng không thể dùng rối với NPC vị thành niên, vậy thì họ chỉ còn con đường hy vọng một người trưởng thành để qua màn.

Trần Miên cảm thấy điểm này rất bất thường, rõ ràng trò chơi Bàn tròn biết họ có rối gây ảo giác sao còn muốn đưa vú khí qua màn Cam Điềm Điềm cho họ? Kết hợp với tin tức hắn có được nhờ lượng lớn rối đã tiêu hao biến linh hồn về điểm bão hòa, Trần Miên đã mơ hồ biết "rương pha lê" nhốt họ là đâu.

Trở lại vấn đề, sau khi Đổng Tiểu Uyển khôi phục hình người thì trò chơi vẫn chưa được xét qua màn.

Cam Điềm Điềm là người trong cuộc trong vụ thảm sát vừa phát sinh, không cách nào tự nhiên nổi. Cô tránh đi Đổng Tiểu Uyển đang mơ mơ màng màng, dùng ngôn ngữ tay chân: Thế nào mới được tính qua màn?

Giang Vấn Nguyên trả lời: Đại khái còn phải đưa Đổng Tiểu Uyển về nhà.

Cam Điềm Điềm cạn lời: Nửa đêm chúng ta còn ra bến sông? Không ra cửa chẳng phải tốt rồi à?

Trần Miên chèo trở lại lối cũ, dùng khẩu hình miệng trả lơi: Tuy Vi Phong Đăng đã quyết tâm sẽ hy sinh cho Đổng Tiểu Uyển, nhưng gã vẫn sợ cách bị chị ta ăn tươi nuốt sống, nên trong đống nghiên cứu đã lược bỏ đoạn người rùa gϊếŧ bạn đời thế nào. Hoặc căn bản gã không hề biết mình sẽ chết theo cách nào mới không ghi chép. Tôi nghĩ Đổng Tiểu Uyển sẽ tròng lồng heo Vi Phong Đăng nên mới đưa gã ra soonh Minh Kính.

Cam Điềm Điềm chấp nhận lời giải thích này, không hỏi thêm gì nữa.

Giang Vấn Nguyên hơi nôn nao, Trần Miên suy đoán Vi Phong Đăng đang sợ cách mình chết, rốt cuộc đó là suy đoán hay là chính suy nghĩ của hắn?

Ba người mang Đổng Tiểu Uyển trở lại nhà trọ.

Đổng Tiểu Uyển ngồi trên thuyền, dưới ánh đèn mờ mịt nhìn ngôi nhà vừa quen vừa lạ. Ký ức chị ta bị khuyết vài năm, đương nhiên sẽ thấy nơi đây có gì đó lạ lẫm. Có điều cuối cùng chị ta vẫn nhận ra dánh vẻ của nó, là căn nhà trong trí nhớ của mình.

Đổng Tiểu Uyển bước đến đẩy cửa, đi vào trong.

Ngôi nhà ba năm sau đã xuất hiện thay đổi rất lớn so với trong ký ức chị ta. Đổng Tiểu Uyển đến cạnh giếng trời nhìn quanh quất, không biết đã đi mấy vòng, cuối cùng khuôn mặt chỉ toàn nước mắt, "Đây là nhà tôi, nhà tôi và Vi Phong Đăng. Em đã mơ một cơn ác mộng rất dài, giờ đã tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi. Phong Đăng, em về rồi."

Đổng Tiểu Uyển ngồi sụp xuống om lấy mình, tuy chị ta bị xóa ký ức nhưng trong cơn mơ hồ đã rõ Vi Phong Đăng không còn nữa. Đổng Tiểu Uyển khóc trong im lặng, một con rối cần kim tiêm chầm chậm hiện lên trong muôn vàn đốm sáng.

Cam Điềm Điềm giơ tay, "Con rối này không có quan hệ gì với tôi, hai người mang đi đi."

"Cam Điềm Điềm, mau tìm chỗ nấp nằm sấp xuống!" Giang Vấn Nguyên đột nhiên hét lên, cậu đưa lưng về phía sân khấu hiện lên ánh sáng, bảo vệ Trần Miên sau lưng mình. Một loạt tiếng súng vang lên, Giang Vấn Nguyên phản ứng cực nhanh nhưng eo vẫn trúng hai viên đạn. Giang Vấn Nguyên không để ý đến vết thương của mình, chỉ cấn Trần Miên không sao là được. Trạng thái Trần Miên đầy nguy cơ, cậu không dám tưởng tượng khi Trần Miên bám vào người khác bị thương sẽ có kết quả gì.

Súng trong hiện thực không thể mang vào trò chơi, nhưng súng vốn có trong trò chơi thì có thể dùng. Hai người trốn đến khu vườn gần đó, nấp sau một tảng đá lớn. Trần Miên ấn lên miệng vết thương đang ào ạt chảy máu của Giang Vấn Nguyên, mắt hắn đỏ lên, "Là súng săn!"

Người chơi vừa nổ súng bước ra khỏi chỗ tối, "Các người đừng nhúc nhích nha, tôi ngắm không chuẩn đâu, chẳng may không cẩn thận bắn trúng đầu mọi người cũng đừng trách tôi."

Cam Điềm Điềm kinh hoàng, oán hận trừng mắt với người vừa đi ra, âm thầm chửi rủa tên khốn khiếp đó một lần. Nhưng cô là người trần mắt thịt, không thể đối đầu với súng săn, chỉ có thể cô đọng trăm ngàn câu rủa xả thành hai chữ: "Mạc Phàm!"

Mạc Phàm không xem Cam Điềm Điềm ra gì, hướng bắn trước giờ chỉ có Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, "Thật ra tôi không muốn xảy ra chuyện đổ máu đâu, nhưng hai vị đại lão không cho tôi cơ hội nên tôi đành chủ động đi giành vậy. Hai đại lão không tiếc lãng phí gần trăm con rối chỉ để lấy về một con này, chắc nó đặc biệt lắm. Nói tôi nghe nào, có phải hai người dùng rối bói toán biết được rối màn này không phải loại thường không? Có nó có phải sẽ trực tiếp thông quan trò chơi Bàn tròn?"

Mạc Phàm chỉa súng đến gần Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, trước cứ gϊếŧ hai kẻ này đã rồi gϊếŧ Cam Điềm Điềm, vậy là y có thể độc chiếm con rối bác sĩ. Nhưng thời gian của y có hạn, y chỉ được giải quyết ba tên này trong một phút, nếu không người chơi khác nghe tiếng súng sẽ đến đây. "Hửm, không trả lời à. Dù sao tôi lấy được sẽ biết năng lực của nó thôi, không cần các người nói. A, đúng rồi, tôi nhát lắm, các người đừng bao giờ lấy rối ra đối phó với tôi nha, tôi bị dọa sẽ lỡ tay gϊếŧ mất mấy người đó."

Chỉ e Mạc Phàm điên thật rồi, nói năng lộn xộn cả lên. Chết thế nào, ai đã khoanh tay chịu trói?

Cam Điềm Điềm tránh sau một thân cây lấy vũ khí chích điện, nhìn về hướng Trần Miên và Giang Vấn Nguyên. Cô những tưởng mình sẽ thấy khuôn mặt hoảng loạn của cả hai, nhưng không hề có. Sau khi Trần Miên cầm máu đơn giản cho Giang Vấn Nguyên, hai người lấy một thanh đao ra chuẩn bị chiến đấu. Hai người cực kỳ bình tĩnh, trong sự bình tĩnh của Trần Miên lại trộn lẫn sự phẫn nộ. Họ không còn rối có khả năng chống lại vũ khí nữa, họ cần dựa vào sức mình để đấu với Mạc Phàm, chỉ còn vấn đề cuối cùng là ai làm mồi nhử.

Rất nhanh nữa Mạc Phàm sẽ lại đây, thời gian còn lại của họ không nhiều lắm. Một câu cuối cùng của Giang Vấn Nguyên giành chiến thắng trước Trần Miên, "Anh không thể bị thương, không lẽ anh muốn bỏ lại em lần nữa?"

Giang Vấn Nguyên lấy một con mèo khỏi không gian, năng lực con rối này là hô hấp thời gian ngắn trong nước, không hề có uy hiếp gì đến súng săn của Mạc Phàm. Nhưng làm mồi nhử thì nó đủ tư cách. Mạc Phàm nhìn con rối mèo Giang Vấn Nguyên ném ra phát sáng, theo bản năng chuyển hướng nã hai phát vào con rối, tức giận hét lên: "Các người tìm đường chết!"

Nháy mắt khi họng súng dời đi, Giang Vấn Nguyên chạy khỏi tảng đá, liều mạng lao tới. Hai người cách nhau chừng hai mươi bước, hoàn toàn đủ để Mạc Phàm chuyển hướng họng súng về chỗ Giang Vấn Nguyên. Mạc Phàm bị khí thế của cậu kinh động, điên cuồng nã súng về phía cậu, một phát rồi hai phát, "Đừng đến đây, còn qua đây tôi sẽ bắn nát sọ!" Trang chính chủ: anhhtucc.wordpress.com và vvattpad AnhTuc712, những trang còn lại đều là ăn cắp.

Giang Vấn Nguyên không hề dao động với sự uy hiếp khi cùng đường của Mạc Phàm, liên tục lợi dụng địa thế che chắn trên đường tiếp cận y. Sự chú ý của Mạc Phàm đặt tất cả vào Giang Vấn Nguyên, không nghĩ đến lưỡi hái tử thần đang tiếp cận mình từ một hướng khác. Không rõ lúc nào, Mạc Phàm cảm giác da đầu bị kéo mạnh về sau, bắt mình ngẩng cổ, cổ họng truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Sau một cơn lung lay kịch liệt y phát hiện tầm nhìn của mình lệch đi, Mạc Phàm như đang nhìn chính diện cơ thể không đầu cầm súng săn của mình, tiếp đến là hai chân, bàn chân...

Trần Miên ném đầu Mạc Phàm xuống, dùng tốc độ nhanh nhất cầm máu cho hai vết thương mới trên người Giang Vấn Nguyên, có một vết vì quá gần nên đã bắn thủng gan. Trần Miên không hề dư thời gian tạm biệt với Giang Vấn Nguyên, hắn chạy ngay về phía rối bác sĩ, trong nháy mắt đụng vào nó thì kích hoạt năng lực đặc thù.

Trong nháy mắt khi con rối được kích hoạt, giữa vô vàn đốm sáng vỡ tan rồi cùng thổi về nơi nào đó, Trần Miên rốt cuộc đã tìm thấy đáp án lâu nay mình đau khổ kiếm tìm.

Nhưng Giang Vấn Nguyên đã rơi vào hôn mê, không cách nào nghe thấy nó.

Trò chơi Bàn tròn có một quy định nhân đạo hiếm thấy, nếu lúc qua màn người chơi đang hôn mê, nó sẽ mặc định người chơi không cách nào tiếp tục màn tiếp theo được, trực tiếp trả lại chức năng cơ thể và cưỡng chế đưa người về hiện thực.

Vì thời gian trong không gian Bàn tròn đứng yên, người chơi không cần sợ vết thương chuyển nặng, cũng sẽ không chết trong không gian này. Người chơi trong trạng thái hôn mê thì tinh thần rơi vào giấc ngủ say, không thể tiếp tục vào màn, kết quả, trò chơi Bàn tròn không cách nào làm khó dễ Giang Vấn Nguyên, chỉ có thể theo quy định đưa cậu về hiện thực.

Cơ thể nhiều vết đạn của Giang Vấn Nguyên ngã trên sofa, khiến thành viên Thanh Điểu đều sợ hãi. Mùng một năm đầu Thanh Điểu thành lập đã mất người đứng đầu đầu tiên, không lẽ mùng một năm thứ ba họ lại phải mất người thứ hai?

Cũng may Trần Miên kịp thời xử lý vết thương cho Giang Vấn Nguyên, viên đạn trong trò chơi không mang về hiện thực, bác sĩ Thanh Điểu đủ năng lực nên đã nhặt được mạng về cho Giang Vấn Nguyên. Cậu nằm trong phòng ICU nửa tháng mới tỉnh lại.

Bình Luận (0)
Comment